Vào trong quán tôi gọi hai tô phở rồi mời cô gái đấy ăn. Trông cô ta ăn rất ngon lành chắc bị đói cũng khá lâu rồi. Người con gái ngồi trước mặt tôi trông cũng khá xinh xắn. Tuy đi làm gái nhưng cũng ra vẻ tầng lớp tri thức. Cô ta ăn chẳng mấy chốc mà đã hết một tô phở. Tôi lièn gọi tiép cho cô ta một tô nữa. Tôi ăn từ từ vừa ăn vừa ngắm khuôn mặt dễ thương. Cô ta cũng đỏ mặt len vì ngượng lên chỉ cúi xuống ăn
– Em tên là gì thế hả em?
– Em tên là Tuyết anh ạ,chắc anh làm quản lý cho một công ty nước ngoài hả?
– Không anh là sinh viên thôi, sinh viên trườngY năm thứ 5. Còn em sao lại đi trên con đường như thế này vậy.
– Chuyện dài lắm anh ạ, em cũng là sinh viên đó. Em học trường ngoại ngưc nhưng em nghỉ học rồi.
– Thế à
Tôi đã ăn xong bát phở ngồi ngắm Tuyết ăn. Tuyết đã ăn xong bát thứ 2
– Ăn tiếp không anh gọi nữa cho.
– Thôi đủ rồi anh ạ, bây giờ anh em mình đi thuê phòng nhé
– Thuê phòng làm gì hả em?
– Thế lúc nãy anh chả bảo em đi khách rồi còn gì
– Anh đùa đấy, anh cho em ít tiền về thuốc thang cho con.
– Thôi em không nhận đâu. Đối với em ình làm mình hưởng không làm thì thôi nhịn chứ không đi xin ai
– Được rồi thì đi nào
Tôi tính tiền rồi cùng Tuyết đi ra ngoài
– Bây giờ thì đi ra thuê phòng ở đâu hả anh?
– Hay là về nhà em đi có được không.
– Thế cũng được nhưng nhà em bé lắm
Tôi đi theo Tuyết đến cuối con phố rồi vào trong một căn nhà cấp. Nhà của Tuyết cũng chẳng có gì đáng giá. Chỉ có một cái giường đôi, và một cái tủ, và bộ bàn ghế tiếp khách. Đứa con nhỏ thì đang ngủ trên giường
– Chồng em đâu hả em mà để cho em phải đi đứng đường thế này
– Anh đừng nhắc đến cái thằng khốn nạn ấy nữa anh ạ. Chính nó làm em ra nông nỗi này đây
– Tôi tiến lại sờ trán thằng bé kháu khỉnh trên giường.
“Thằng bé sốt cao quá em ơi đưa nó đến bệnh viện đi”
Tuyết tiên lại sờ vào trán con thì giật mình
– Làm thế nào bây giờ hả anh, nó sốt quá, bây giờ em không có tiền để đưa nó đi bnệnh viện
– Thôi cứ đưa nó đi đi anh sẽ no cho
– Em cảm ơn anh. , em không biết lấy cái gì để trả ơn anh đây
– Thôi chuẩn bị đi nhanh lên
Tôi rút điện thoại ra gọi một cái taxi đến đưa cả hai mẹ con Tuyết vào bện viện. Bac sĩ khám một lúc rồi đi ra bảo chúng tôi
– Cháu nó bị viêm phỏi thôi, nằm việ khoảng năm ngày điều trị là khỏi thôi mà. các anh chị ra làm thủ tục nhập việ cho cháu đí.
– Thôi để anh ra em cứ ngồi đây mà trông con đí
Tôi ra l;àm thủ tục còn Tuyết đọi tôi ở băng ghế chờ
– Anh tốt quá,mà em chưa biết tên anh là gì cả
– À anh tên là Nam. Sao bây giờ còn muốn đi khcáh nữa không hả
Tuyết nhìn tôi với vẻ mặt hơi buồn
– Anh thích thì lúc nào cũng được
Tôi thấy vậy chỉ cười
– Thôi anh đùa đấy mà, vào bên trong chông con đi em, anh về đây
– Bác sĩ chưa cho vào anh ạ
Tôi tháy tình cảch của Tưyết dáng thương như vậy lên tôi đặt tay lên vai Tuyết nói nhẹ
– Tuyết ơi cho anh được chăm xóc mẹ con em nhé
Tuyết ngẩng mặt lên nhìn tôi
– Em biết là anh tốt với em nhưng con người em không sứng đáng với anh đâu, tấm thân này đã quá nhiều vết nhơ rồi
. Không sau đâu, anh chỉ yêu tấm lòng ngay thẳng của em thôi còn những chuyện khác anh không quan tâm.