Vincent mở mắt ra nhìn vào đồng hồ, lúc nầy là 5 giờ. Nó nằm cả hai tiếng dài để hồi tưởng chuyện quá khứ. Nó ngồi dậy bẽ người và đứng lên đi vào phòng tắm mở nước xã vào bồn. Nhớ lời Mike dặn, nó đi tìm chai rượu rồi rót vào ly. Nó uống ự? một hơi và cảm thấy lòng ngự? nóng bừng. Nó vào lại phòng để đốt điếu thuốc, sau đó trở lại phòng tắm và ngã người nằm sãi ra trong bồn. Rượu đã làm đầu nó hơi lâng lâng. Nó kéo mạnh một hơi thuốc rồi nhẹ nhàng thỗi ra, nó cố làm chữ O nhưng những giọt nước tung té đã làm làn khói như tan biến đi. Vincent thích những chữ O, cái vòng tròn như để bao bọc những mảng đời nghiệt ngã, nó vung tròn rồi dần tan đi như làn khói. Nó chợt ráng hình dung ra cô Kathy, người mà nó sẽ gặp chiều nay. Nó quen Kathy qua mạng lưới làm quen trên net. Nó theo lời chỉ dẫn của người bạn trong cùng sở làm. Vincent viết tóm tắt con người của nó và nó nhận được hồi âm của Kathy một vài ngày sau đó. Hai người bắt đầu tìm hiểu nhau qua những mẫu email qua lại hơn 4 tháng nay. Cuối cùng Vincent mạnh dạn mời cô ta ra ngoài để được gặp mặt. Họ đã từ từ làm cái hẹn như đã đạt được để gặp nhau chiều nay. Kathy cao 5’2 và nặng khoảng 100 như lời cô ta miêu tả. Cô ta làm thư ký cho một văn phòng luật sư và đã ở Mỹ hơn 12 năm. Kathy sống một mình và ở trong một khu apartment. Vincent thích cái tính trầm lặng của co ấy sau nhiều lần nói chuyện tìm hiểu trên phone. Mọi thứ như có vẻ hợp với nhau trong các vấn đề ở cuộc sống. Vincent chợt nghe tiếng bấm chuông cửa, nó đứng dậy và ra khỏi bồn tắm với tay lấy cái khăn lau nhẹ cho khô người rồi dùng luôn chiếc khăn đó quấn người để đi ra mở cửa. Cô em gái út của Vincent đem tới cho Vincent các thứ để chuẫn bị một tiệc nhỏ chiều nay. Nô ấy giúp Vincent dọn dẹp và chuẩn bị bàn ăn trong khi Vincent đi thay quần áo. Nó chuẩn bị thật chu đáo cho cuộc gặp gở với Kathy tối nay.
Vinh đã không cứu được Nga, dù mọi cố gắng của nó là vượt quá sức của con người. Nga thều thào nói với Vinh khi nàng đang hấp hối trong tay Vinh “hãy ôm lấy em sưởi ấm cho em giúp em ra đi được nhẹ nhàng”. Vinh đã làm theo lời nàng muốn. Nó không hiểu nhiều về đàn bà, cho nên nó cũng có lời nào nhiều để an ủi cho Nga trong lúc này. Nó chỉ ráng ôm chặt lấy Nga, dùng hơi ấm của cơ thể nó để sưởi ấm cho nàng. Nó nhìn xung quanh với một ánh mắt không hồn, không gian giờ đây đượm màu chết chóc. Những con chim trên cành dường như cũng quá buồn thãm nên chẳng màng hót vang khi vầng trời đang hự? sáng của ban ngày. Vinh đặt Nga xuống và dáo dác nhìn xung quanh để tìm cái gì đó mà nó có thể đào cho Nga cái huyệt mô.. Nàng đã chết trên tay Vinh lúc nào đó mà Vinh không hay biết. Cái kiếp con người sao mà khốn nạn và ngắn ngũi làm sao. Nó hì hục đào đất. Cái nhìn cuối cùng vào mặt Nga trước khi Vinh bỏ nàng xuống mộ, nó thấy mắt nó khô rang và cay cay. Nau khi phủ đầy đất và cắm vài bông, Vinh từ từ đứng dậy, nó nhặt lấy khẩu AK nằm trên đất, rồi tiến về phía đông như nó đã định.
Nó đói và không biết là nó đã đi bộ bao lâu rồi, nó dường như muốn quị đi khi nó nghe tiếng còi xe in ỏi vang lên từ đâu đó. Nó dồn chút hơi tàn để lê bước chân như là hông phải chân của nó nữa tiến về phía mà nó đã nghe vang rền còi xe. Người tài xế xe như là ghê sơ. Vinh khi thấy nó từ từ tiến tới với khẩu AK. Hai thằng bộ đội Việt nhìn cũng e ngại Vinh, cả hai đều sờ lên bên mình và từ từ nâng cao súng. Vinh chợt đứng lại, con mắt mỏi mệt của nó vẫn còn chút gì đó đáng sợ, nó khiến cả đám người nhìn nó lạnh gáy. Vinh từ từ ngồi xuống, nó gượng hết tàn lực và hét lớn “xin hãy cứu tôi” rồi lăn đùng ra đất.
Vinh rít một hơi thật sâu như lấy hết không khí bên ngoài vào phỗi khi chuyến xe cam nhông vừa đi qua vòm cổng cửa khẫu biên giới Việt và Cam Bốt ở Tây Ninh. Nó đang trên đường về nhà, và sẽ gặp lại tất cả những người thân thương nhất trong đời nó. Cái cảnh miền quê với hai ruộng lúa ở hai bên đường như là khung cảnh thật thân quen đang vẫy chào Vinh. Nó cảm thấy vui vui trong lòng. Cái vầng mây trên trời sao hôm nay thật đẹp và đáng yêu làm sao. Người Vinh cứ lâng lâng quyện vào khung cảnh mà nó đã không được thấy suốt cả hơn năm trời. Suốt quãng đường về nhà, Vinh lại trở về những ưu tư, ánh mắt nó đăm chiêu chìm trong suy nghĩ. Kế hoạch như hoạch định, và giờ đây nó đang lo lắng để sao cho chu toàn. Vinh cảm thấy lo lắng vô cùng. Nó bước vào nhà, cái chòi thì đúng hơn theo hình thể, Vinh ngó xung quanh vắng teo. Ninh thấy đứa em gái út của nó nằm chèo queo trên sàng ngủ, cuốn tập học thì rớt sang một bên. Nó không thấy mẹ nó và hai đứa em còn lại. Nó thở dài và ngồi xuống để nghĩ. Cặp mắt nó vô tình nhìn thấy cái gì đó là lạ so với lúc trước đây, nó xoay người nhìn thẳng vào để được nhìn cho rõ hơn. Nó thấy tấm hình mẹ nó đàng sau hũ cắm nhang….. Vinh như muốn quị xuống, trời như muốn tối xầm. Như các đứa em nó kễ lại, mẹ nó qua đời sau vài tháng Vinh ra đi. Só biết mẹ nó đã có ý định chết sau cái đêm bị làm nhục. Nhưng nó đã chưa bao giờ nghĩ ra là mẹ nó có thể rời bõ nó vĩnh viễn. các em nó nói thêm rằng, cha của nó cũng đã qua đời trong tù vì chịu không nổi các cơn sốt rét. Chỉ có hai hàng nước mắt rơi dài trên mặt Vinh như là cái duy nhất cho biết rằng nó vẫn còn đang sống. Nó bất động và vô cùng im lặng từ lúc nó thấy tấm ảnh mẹ nó trên cái tủ thờ. Đứa em út nó thì ôm chặt lấy cổ Vinh như không muốn rời. Sai đứa còn lại thì ngồi im thin thích. Cả tuần lễ sau đó nó chỉ nói võng vẹn một câu với các em nó “chuẩn bị những thứ cần thiết để đi xa với nó”. Các đứa em nó chỉ yên lặng làm theo. Nòn Vinh, nó đi đâu đó suốt ngày cho đến khuya mới về nhà. Nó đang âm mưu gì đó. Nó lãng vãng ở khu mà chỉ có những người được gọi là cán bộ ở, nó dò hõi và thu thập tin tức. Một đêm nó về nhà và gọi tất cả các em nó dậy, và bảo rằng cả nhà sẽ đi rất xa trong đêm nay, và chờ nó làm xong một việc thì khi nó về là đi ngay. Nó chỉ nói có vậy rồi biến mất tiêu với một vật sáng quắc mà nó lấy ra từ trong túi mà nó đem về từ Cam Bốt.
Vinh cắm sâu con dao trên bàn khi nhìn hai đứa con gái mà nó bắt trói lại và lột hết quần áo. Một lão già với cái đầu chảy đầy máu bị trói chặt vào ghế. Đó là lão già mà năm xưa đã đụ và làm nhục mẹ nó trước mắt nó. Hai đứa con gái là con của hắn. Vinh muốn giết chết lão già ngay, nhưng những cảnh máu me đã quá đủ trong đời Vinh, nó đã kế hoạch để trả thù trước khi nó rời xa quê hương và làm an ũi phần nào cho mẹ nó. Những cái cảnh hiếp dâm hay cụp lạc không còn lạ với Vinh, nó biết quá nhiều rồi. Nó muốn lão già chịu đự?g cái khũng khiếp cảnh người thân bị hãm hiếp. Nó không muốn máu đỗ nữa, nhưng sự?căm thù thì thúc đẫy lương tâm của nó bị quằn đi. Nó dùng dao để cạo hết lông chim của hai đứa con gái và nhét hết lông chim vào miệng lão già. Nó bắt một đứa con gái phải bú con cu của lão già trong khi đứa kia phải đưa chim lên miệng lão già và bắt lão già phải bú chim con ruột mình. Sự?loạn luân mà Vinh đã đang làm là để trả thù, cái thù không thể nào phôi pha trong lòng nó cho đến ngày nó chết. Vinh lấy vải che mắt cho cả ba cha con lão già sau một lúc hành hạ, nó đạp lão già ngã xoài ra đất và bắt hai đứa con gái chơi lão. Mà bọn họ đều kinh hoàng và sợ chết, nên chúng chỉ yên lặng làm theo lời Vinh. Nó bắt lão già phải bú chim thật sự? nó nghe tiếng rên của đứa con gái và nước dâm thủy trào ra từ chim, nó mới chịu tin. Còn đứa kia, Vinh bắt phải dọc con cu lão già cho cương lên rồi nhét nó vào chim. Lão già có thể đã dùng nhiều sâm dược, con cu hắn vẫn cương lên mặc dù không cứng lắm. Đứa con gái bắt đầu nhét con cu cha mình vào lồn nó và nhấp lên nhấp xuống như lời Vinh nói. Na cha con chơi nhau và rên la không ngừng. Vinh lặng lẽ đi ra ngoài và bỏ đi luôn, Vinh để lại cái cảnh tượng loạn luân vẫn còn đang tiếp diễn. Nó đỗ ngang chiếc xe honda và mở cho xăng chảy ra ngoài, khi nó đi tới cửa, nó liệng cái diêm quẹt đang cháy trên tay nó và ngọn lửa bùng lên khi nó chạy thục mạng vào trong đêm tối. Nó biết rằng ai đó sẽ chạy vào cứu lữa, và họ sẽ phát hiện cái cảnh loạn luân của một gia đình được gọi là cách mạng cao cấp nhất tĩnh.
Vinh cõng đứa em gái út của nó trên vai khi nó quá mỏi mệt sau một chặng đường đi bô. Hai đứa em, một trai là thằng em kế Vinh trong nhà đi sau cùng, và đi giữa là đứa em gái kế út. Cả nó và em nó đã cố gắng vượt rừng trong đêm và đi trên đường ban ngày để xuyên qua cái lãnh thổ Cam Bốt. Chúng nó đói khát lắm nhưnh không ai nói tiếng nào. Vinh thì phải chờ cho đêm xuống, nó tìm đến các làng và xin hay cướp lương thự? cho các em nó. Vinh vỏn vẹn chỉ có hai mươi mốt tuổi đời, mà khuôn mặt nó giống như ngoài ba mươi. Cái tối đó Vinh nhìn thấy cái cột biên giới, nó quay lại nhìn vào các em nó, hai mắt rưng rưng nước mắt, các em đều sợ và khóc theo nó. Nó dặn em nó là khi nó nói “chạy” là phải chạy cho thật lẹ và cúi thấp đầu xuống. Nó cõng đứa em gái út nó lên lưng, và dặn thêm hai đứa còn lại là dù có thấy gì xảy ra, tụi nó vẫn phải chạy cho nhanh đến chỗ lá cờ Liên Hợp Quốc. Nó dặn đi đặn lại thật kỹ như cho các em nó nhớ tận trong đầu. Từ đàng xa, nó chỉ cho các em nó cái trại tỵ nạn, rồi bất thình lình nó hét lên “chạy”. Vai của Vinh như trùng xuống vì đứa em trên lưng sau khi nó cố chạy mà vẫn cố ý lùi lại sau một chút, nó muốn các em nó phải ở trong tầm mắt của nó để nó được yên tâm. Hai đứa em đã chạy vào cái cổng trại tỵ nạn, Vinh thấy có ai đó ôm lấy chúng và bế chúng lên. Vinh vẫn còn khoãng 50 mét xa từ cổng trại, nó chợt nghe tiếng súng nổ vang từ sau, nó xoay đầu lại nhìn. Nó như hoảng hốt khi thấy cả một đám người tay cầm súng rượt bắn vào nó từ đằng xa. Nó bỏ đứa em gái út xuống và ôm nó lên trên ngực, nó muốn che đạn cho em nó. Nó không còn xa lắm để tới cái bầu trời tự do, bước chân nó bỗng nhiên nặng trĩu, nó cảm thấy nóng bỏng ngay ngự? nó, cái gì đó đâm vào nó từ sau lưng. Vinh thấy hơi thở mình trở nên nặng nhọc, nó nhìn về cái cỗng trại và nhẹ đỡ đứa em nó xuống đất. Nó nói lớn vào tai em nó “chạy”. Đứa bé gái chỉ hơn 9 tuổi đầu đang chạy về phía trại tỵ nạn, nó không hiểu là nó đang chạy cái đoạn đường tử thần, nó vừa chạy vừa khóc, lâu lâu nó quay lại nhìn người anh nó càng lúc càng xa nó. Vinh thét lớn “chạy đi” khi thấy em nó quay đầu nhìn lại nó. Vinh té nằm xắp xuống, nó thấy rất nhẹ nhàng, nó không thấy đau nơi ngự? nữa, nhưng trước khi nó té, nó thấy máu nó đang chảy ra ngoài như một dòng nước. Nó đã bị trúng hơn 4 phát đạn từ sau lưng. Vinh ráng ngẩn đầu lên để tìm em nó và nó mỉm cười như đã mãn nguyện khi thấy một số người ào ra ngoài cổng và bế đứa em gái út nó lên. Nó nằm đó nghe gió thổi bên tai, cái cơn gió mùa thật lạnh nhưng không làm Vinh lạnh hơn được nữa, nó cảm thấy mùi đất thật dễ chịu và rất ấm áp cho nó ở phút giây này. Vinh chợt trong thấy mẹ nó đang cười nhìn nó, nó như muốn khóc và muốn nhào tới để ôm lấy mẹ nó. Cái đầu Vinh thở nên nặng nặng, nó không còn thấy cảm giác gì trên cơ thể nó nữa. Ninh liệm đi và không còn hay biết gì nữa.