VN88 VN88

Ảnh nóng không che của Phương Trinh – Lên chín tầng mây

Cũng là chỗ họ hàng xa, Thơm ngang hàng với mẹ nó, nên đáng ra nó phải gọi là dì. Nó không gọi là dì, mà lúc nào cũng gọi là mẹ Thơm, có khi gọi mẹ.Nó quấn mẹ Thơm lắm, mà nàng cũng chiều nó hết sức, lớn bây nhiêu mà còn tắm rửa cho nó, tối đến cho ngủ chung giường. Lúc cuộc chiến sắp tàn, chồng của Thơm chết tại Lộc ninh, từ đó Thơm về ờ nhà cha mẹ, cũng đã ba năm. Dì cháu vẫn thân với nhau lắm, nhưng bây giờ thằng Lộc lớn rồi, nên ông bà không cho nó ngủ với dì như hồi trước. Mà trong người nó cũng thấy khang khác, khi mẹ Thơm về ở lại đây.

Phim ảnh nóng không che của ngọc trinh

Phim chỉ dành cho người trên 18 tuổi

Bắt đầu truyện

Thằng Lộc năm nay mười sáu, nhưng ông bà ngoại bảo nó giống bố, to cao như đứa trẻ mười bẩy mười tám. Nó không phải là cháu ruột của ông bà ngoại. Bố mẹ nó đụng xe chết từ hồi nó còn nhỏ lắm, cha mẹ Thơm đem nó về nuôi. Một tay Thơm chăm sóc nó, cho đến khi nàng về nhà chồng, lúc đó thằng Lộc mới bảy tuổi.

Phuong trinh lo anh nong

Cũng là chỗ họ hàng xa, Thơm ngang hàng với mẹ nó, nên đáng ra nó phải gọi là dì. Nó không gọi là dì, mà lúc nào cũng gọi là mẹ Thơm, có khi gọi mẹ.Nó quấn mẹ Thơm lắm, mà nàng cũng chiều nó hết sức, lớn bây nhiêu mà còn tắm rửa cho nó, tối đến cho ngủ chung giường. Lúc cuộc chiến sắp tàn, chồng của Thơm chết tại Lộc ninh, từ đó Thơm về ờ nhà cha mẹ, cũng đã ba năm. Dì cháu vẫn thân với nhau lắm, nhưng bây giờ thằng Lộc lớn rồi, nên ông bà không cho nó ngủ với dì như hồi trước. Mà trong người nó cũng thấy khang khác, khi mẹ Thơm về ở lại đây. Nó vừa tuôỉ dậy thì, rất dễ khơi động dục tình khi ở gần đàn bà con gái. Ra ngoài thì nhút nhát. Ở nhà chỉ có bà ngoại với Thơm là đàn bà. Bà ngoại già rồi. Nên nó cứ bị bóng dáng của Thơm hút lại như nam châm hút sắt.

Anh nong khong che cua Phuong Trinh - Len chin tang may

Mẹï Thơm của nó thì cứ phây phây ra, cái áo cánh trắng mỏng vừa chật vừa ngắn củn cỡn, ngực gồ lên hai gò vú nây nây mà eo thì hở da trắng mát rười rượi.Lúc đi cặp mông tròn nhọn nhúc nhích lắc theo nhịp chân, con mắt nó cứ bị hút theo. Nhà có cái sân nhỏ phía sau, có nhà tắm vách ván, nhưng cái cửa ván không sát đất. Lúc nhà vắng vẻ màï Thơm bưng nước nóng vào tắm, nó bò xuống đát ghé mắt nhòm vô, thấy nửa người ở truồng, bàn tay dì nó xoa trên đùi, trên mông làm nó nứng lên, phải chạy lên giường nó ở gác lửng mà sục cặc. Có những buổi tối, nó nằm nhớ lại caí ngực hở tí vú, hay cái mông nhòm được trong nhà tắm là đã nứng lên rồi.

anh nong chin tang may

Thằng Lộc biết được đi vượt biên với mẹ Thơm, nó mừng lắm. Nó không nhìn thấy hiểm nguy, chỉ biết là được một cuộc viễn du, khỏi phải đi lao động, lại có hy vọng sang tới Mỹ ở với dì Hai nó, nghe đâu làm giàu vì mở chùa thuyết pháp được nhiều tiền công quả lắm.

Theo lới dặn của ông bà Năm đứng đầu tổ chức, hai dì cháu chỉ mang mỗi người một bọc quần áo nhỏ, với mấy chai nước. Đi xe đò xuống Cà mau, có người dẫn ra điểm hẹn của ghe nhỏ để chở ra tàu lớn. Trời tối như mực, dì cháu nó cùng với mấy chục người theo người nhà chủ ghe co ro trong bụi cây vùng đầm lầy, chỉ nghe tiếng côn trùng rên rỉ. Chợt thằng dẫõn đường hô lên khe khẽ:
– Động rồi, công an tới. Chạy lẹ! Lội sình chỗ này sang tới cái gò bên kia.
Vậy là tất cả túa xuóng, mạnh ai nấy chạy. Thơm nắm chatë tay thằng Lộc lôi đi, nhưng chỉ ít phút sau là mệt thở không ra hơi, thành ra nó là người kéo dì nó đi. Sình lầy chỗ ngang đùi, chỗ ngang đầu gối, bước đi một bước lại thụt sâu chân xuống bùn rất khổ sở. Xa xa, lấp loáng ánh đèn pin, lại càng sợ thêm. Nó bước một bước, lại dừng lại, kéo dì nó đi một bước. Một lúc thì đã hetá thấy ánh đèn mới bớt sợ, cái gò thì còn ở mãi đằng xa. Chung quanh vắng lặng, mấy người đi cùng lạc nhau hết cả. Cứ đi mò mò trong đêm tối từng bước một.
Chợt Thơm níu nó đứng khựng lại, kêu lên:
– Thôi chết rồi!
Nó quay lại hỏi:
– Mẹ Thơm sao vậy? ?
Thơm mếu máo:
– Mẹ đạp phải ống quần, nó tụt xuống sình mất rồi.
Mẹ Thơm nó ngay trước mặt chỉ có manh áotrên người, , từ ngang hông xuống dến đùi da thịt lộ trăng trắng trong bóng đêm.

Nó cúi xuống cố moi móc dưới sình, nhưng không tìm thấy caí quần. Mặt nó gần ngang tầm đầu gối, nó thóang thấy đám lông lờ mờ giữa khe đùi. Tim nó đập thình thịch, nhưng cố trấn tĩnh, ngửng lên nói:
– Tìm không được mẹ à.
Thơm hỏi trong tiếng thút thít khóc:
– Bọc quần áo còn không? Mẹ rớt mất cái bọc hồi nãy rồi.
– Còn
– Con lấy quần con cho mẹ mặc đỡ.
Nó dỗ dành Thơm như dỗ con nít:
– Chỗ này sình ngập nhiều lắm, làm sao mặc được, đi cố tới đất khô hãy hay.
Vậy là nó dắt Thơm bì bõm lội sình ù, chỉ có áo mà ở truồng, tuy trong lúc nguy nan, mà mắt nó cũng thấy cái vùng lờ mờ đen giữa cặp đùi trắng, tuy rằng không thấy gì rõ, vì trời tối mà nó không dám nhìn lâu.

VN88

Viết một bình luận