VN88 VN88

Anh rể anh cho cặc vào lỗ đít em đi – Truyện 18+

Phần 6: Tình Yêu Chiến Thắng
– Em van anh Oliver, xin anh đừng… mặc kệ bọn họ đi… em xin anh hãy bình tĩnh lại nào Oliver.
– Tránh ra Nick. Không thì đừng trách anh cho em một phát súng. Thằng Beck đó đáng bị trừng phạt vì dụ dỗ vợ người khác.
Oliver đẩy tôi ngã nhào ra đằng sau rồi lao thẳng tới chỗ hai người đang loã thể kia. Helen và Beck hốt hoảng nhận ra người đàn ông cầm súng với không mặt đau khổ và giận dữ đó. Helen hét lên khi Oliver chĩa thẳng cây súng về phía Beck và chuẩn bị bóp cò. Beck sững cả người lại và tôi thì ngắm nghiền mắt vì hoảng sợ. Chúa ơi. Những chuyện này sẽ đi đến đâu đây?
– Mày cầu chúa đi Beck. Những hành động thối tha mà mày vừa làm vợ tao sẽ là những hoạt đồng cuối cùng của mày.
– Em xin anh Oliver… Em là người có tội, không phải là anh ấy. Anh đừng làm như vậy, có bắn thì hãy bắn em đi.
– Cô còn bênh vực cho thằng khốn này nữa à? Được. Sau khi bắn chết nó xong tôi sẽ giết cô.
Tôi ráng lếch về phía ba người bọn họ và quỳ dưới chân Oliver.
– Oliver, em xin anh, hãy tha cho họ đi. Anh giết chết họ thì anh cũng phải đi tù.
– Đừng có nói nhiều Nick. Súng đạn không có mắt đâu. Em tránh xa ra.

– Nói đúng đó, súng đạn không có mắt đâu. Anh bỏ ngay cây súng đó xuống, nếu không là tôi bắn đó. Súng tôi thì nhanh hơn súng của anh là cái chắc rồi.
Tôi quay đầu lại như trong mơ. Eric đứng phía sau cả bốn chúng tôi và cầm một cây súng săn khác, có vẻ rất mới và hiện đại. Mặt anh ấy lanïh tanh và không thể hiện bất cứ cảm xúc nào.
Tôi thấynhức đầu khủng khiếp. Tôi mong mọi chuyện kết thúc cho xong để tôi có thể vể nhà và ngủ một giấc. Tôi biết chắc mọi chuyện còn lâu mới chấm dứt.
Oliver vẫn nguyên vị trí cây súng đó, nhưng xem ra đã bớt giận dữ. Tuy nhiên anh vẫn nói bằng cái giọng đầy bực dọc và nóng nảy:
– Cậu bắn tôi đi. Có giỏi thì bắn tôi đi.
– Anh đừng thách tôi – Eric nói đều đều – Anh nghĩ tôi không dám bắn anh chết sao?
– Cậu bắn tôi chết không chừng tôi còn cám ơn cậu nữa. Tôi chết rồi thì nỗi nhục nhã của tôi không còn nữa. Bắn đi. Giỏi thì bắn đi.
Eric tỏ ra mất bình tĩnh. Anh đi sát đến chỗ Oliver và dí sát súng vào màng tang của anh ta.
– Bình sinh tôi ghét nhất những ai thách thức tôi. Anh tiêu với tôi rồi.
– Ngưng lại đi Eric, anh xin em. Đây là lỗi của anh. Anh không cầm lòng được trước Helen. Chị ấy đã có chồng nhưng anh vẫn nuôi mộng ảo với chị ấy. Oliver có bắn chết anh thì cũng đáng mà – Beck khẩn thiết nói khi thấy tình hình hết sức căng thẳng.
– Anh im đi Beck. Đừng có nói nhiều. Mọi chuyện để em.
– Anh không thể để em đi tù vì anh. Anh sẽ hối hận suốt đời.
Chị Helen lấy chiếc áo che thân thể ngà ngọc của mình. Chị ấy đang trong tình trạng bối rối cực độ và tôi biết bây giờ chị ấy không thề đào ra được một lời nào để nói.

Oliver buông cây súng xuống đất. Rồi anh ngồi thụp xuống và bắt đầu rơi lệ. Phản ứng của anh ấy làm tất cả kinh ngạc và Helen lếch đến gần, ôm chặc anh ấy. Một người đàn ông đẹp đẽ và mạnh mẽ như thiên thần lại có thể khóc hu hu vì đau khổ trước mặt mọi người.
– Tôi thua rồi. Tôi không đáng là thằng đàn ông. Bắn một tên nhân tình của vợ mà tôi cũng không làm được. Tôi không đáng để em yêu mà Helen.
– Lỗi của em Oliver. Là em không tốt. Anh yêu em đến vậy mà em lại đi phản bội anh. Là em lăng loàng mất nết. Là em không phải với anh. Em mong anh tha lỗi. Sẽ chẳng bao giờ em làm vậy nữa.
– Chúng ta li dị đi Helen. Sống với anh em sẽ không hạnh phúc. Hãy cưới Beck. Hắn sẽ làm cho em sung sướng. Anh sẽ không ràng buộc em nữa.

Chuyện sau đó như thế nào thì tôi không biết. Theo yêu cầu của Helen; Beck, tôi và Eric đi về nhà ngay lập tức sau đó. Việc để Oliver trong rừng cùng với Helen có thể là cách tốt nhất.
Tôi hỏi Eric vì sao biết chúng tôi ở trong rừng. Anh bảo khi vừa trở lại trang trại, anh đã đi tìm tôi. Anh thấy hối hận khi đã giận và làm tôi buồn. Anh ấy muốn xin lỗi tôi. Rồi anh bắt gặp tôi đang theo dõi Beck ở chuồng ngựa. Eric đã định trở vào nhà sau khi tôi và Beck đi khỏi thì thấy Oliver đi săn. Sợ chuyện chẳng lành xảy ra, Eric bám theo.

– Anh thực sự rất xấu hổ khi phải đối mặt với hai em. Anh không biết cần phải làm gì nữa – Beck ôm đầu và ngồi gục xuống trên chiếc giường của anh.
– Cách duy nhất và tốt nhất cho cả ba chúng ta bây giờ là xem như chưa có gì xảy ra giữa chúng ta. Em đã suy nghĩ nhiều suốt trên quãng đường về nhà. Ba chúng ta không hẳn là Gay. Anh yêu và ham muốn Helen. Em không thể bỏ Christina. Chúng ta cứ day dưa vào nhau mãi thì chỉ tội cho Christina và cho Nick.
– Gì mà tội cho em? Cả ba chúng ta đều từng nói là yêu nhau. Vậy mà bây giờ anh lại đề nghị xem như chưa có gì sao? Anh nghĩ là em có thể nhanh chóng trở lại bình thường sau tất cả những chuyện đã xảy ra sao?
Eric không thèm nói với tôi một câu. Anh đặt hai tay lên vai Beck nhìn chằm chằm vào anh ấy.
– Anh nghĩ sao hả Beck?
– Nói đi Beck, anh không đồng ý phải không.
Beck ngước nhìn, hết tôi rồi lại đến Eric.
– Beck, anh nói gì đi chứ. Anh cho Eric biết đó là điều không thể đi chứ.
– Nicky. Nghe anh nói đi – Eric ngắt lời tôi – em chỉ mới 17 tuổi. Tụi anh không thể làm hư em như vậy được. Anh sẽ có lỗi với bố mẹ em, có lỗi với Christina và với cả chính bản thân em nữa. Thiên hướng chúng ta không phải là Gay. Chúng ta chỉ ngã lòng vì nhau trong một thoáng bồng bột và cuồng loạn. Em là người thông minh. Anh tin là em hiểu được điều đó.
– Anh im đi. Em không muốn nghe những gì anh nói. Thiệt là điên mà. Anh và Beck làm tình với tôi. Rồi bây giờ thì nói xem như không có gì. Điên hết rồi. Tôi không muốn nghe nữa. Thiệt là điên khùng.

Tôi hét lên thật lớn và tay thì đánh mạnh vào ngực của Eric. Anh ấy đứng im lặng và chịu đựng. Tôi thấy anh ấy sắp khóc. Nhưng như vậy không đủ làm tôi dịu lại. Tôi nắm tay lại và thoi vào mặt Eric một cú trời giáng.
Eric ngã vật xuống đất. Mớ tóc dài trước trán che phù đôi mắt anh ấy nhưng tôi thấy những giọt lệ chảy dài trên hai gò má. Beck đứng thẳng dậy một cách nhanh chóng và tát vào mặt tôi.
– Đừng có khùng nữa Nick. Những lời nói của Eric là hoàn toàn chính xác. Chúng ta chỉ nên là anh em của nhau. Như vậy là tốt nhất.
Tôi ôm lấy mặt, tự lùi lại phía sau ba bước.
– Hãy nhớ lấy những điều các anh đã nói. Tôi sẽ nhớ chúng suốt đời.

VN88

Viết một bình luận