Tôi chạy thật nhanh ra khỏi căn phòng đó. Tôi vượt qua chị Venus ở ngoài hành lang. Tôi xô ngã bác Tom làm vườn ở ngoài cổng. Tôi không biết mình chạy đi đâu nữa cho đến khi hai chân tôi dẫn tôi vào quán rượu. Tôi sẽ nhậu một bữa nhớ đời.
Cái anh chàng bartender dường như vẫn còn nhớ đến việc tôi nhậu xỉn ngày hôm qua. Anh ấy nhìn tôi chằm chằm khi tôi kêu một chai rượu mạnh. Tôi chưa đủ tuổi uống rượu nhưng tôi mặc kệ. Nhìn tôi lúc này khó mà giống một thằng con nít 17 tuổi.
– Anh không muốn bán sao? Tôi nhìn anh ta bằng một con mắt khó chịu.
– Ờ… bán chứ. Của cậu đây. Tôi chỉ lạ là tại sao cậu lại liên tục đến đây hai đêm liền. Còn cái anh chàng đẹp trai mà cậu uống cùng ngày hôm qua đâu rồi?
– Có gì mà phải quan tâm đến anh ta chứ! Anh ta và cái cô vợ ngốc nghếch ấy giá mà đừng tồn tại trên đời thì tốt biết mấy.
Anh chàng bertender đó nói thêm một vài câu nữa. Nhưng tôi mặc kệ. Tôi tu ừng ực cái chai rượu cho đến khi nó hết nhẵn. Tôi kêu thêm một chai khác.
– Chuyện tình cảm trục trặc thì đáng buồn thật. Nhưng tôi chân thành khuyên cậu đừng biến thành con ma men chỉ vì chuyện đó. Trên đời này thiếu gì người khác xứng với cậu. Đừng để cái vợ chồng đó làm cậu buồn rầu chứ.
– Anh biết gì mà nói – Tôi lườm cái tên nhiều chuyện đó và bắt đầu uống tiếp – Anh im đi cho tôi nhờ. Đừng làm cho tôi thêm bực.
Tôi tu được một nửa chai thứ hai thì đầu óc tôi bắt đầu xoay mòng mòng. Tôi thấy ngứa ngáy và khó chịu với tất cả mọi thứ xung quanh. Tất cả đều trở nên khiếm nhã trước mắt tôi. Một thằng Nicky tinh ranh bắt đầu thấy bực mình vì mọi thứ không theo như ý.
Tôi cố nốc cho hết cái chai thứ hai để kêu thêm một chai nữa thì bỗng nhiên cái cảm giác mắc ói ập tới. Tôi oẹ một tiếng, cố nuốt mọi thứ vào trong, lấy một tay bịch miệng lại, tôi chạy một mạch vào toa lét. Vừa để mặt lên phía trên cái lavabô, tôi ọc toàn bộ những gì có trong bụng tôi ra. Tôi đứng không muốn nổi nửa. Tôi sụp hai chân xuống. Cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến và tôi không cưỡng lại nổi.
Trong cái cơn lơ mơ bồng bềnh giữa tỉnh và mê đó, tôi thấy có hai hoặc ba người, cao to và khoẻ mạnh, xốc tôi dậy. Tôi được đưa đến một nơi rất sáng. Tôi muốn mở mắt ra, nhưng có một thứ gì đó cứ đè nặng hai mi xuống. Hệt như lúc tôi nằm mơ thấy ác mộng và muốn tìm cách tỉnh lại. Tôi không thể làm điều đó vào lúc này. Hai chai rượu mạnh cho một thằng nhóc 17 tuổi mà chỉ mới hai ngày trước nó còn chưa biết rượu là gì thì quả là quá nhiều.
Hình như có tiếng mở cánh cửa. Có thêm một hay hai người bước vào và tiến lại sát chỗ tôi đang nằm. Tôi thấy một bàn tay chạm lên má của mình. Tôi hơi khó chịu và muốn chống lại nhưng không thể. Thêm một bàn tay nửa đặt lên trên ngực tôi, rồi kéo dài xuống. Bọn họ muốn gì ở tôi cơ chứ?
Ngay vừa lúc đó, cơn buồn ngủ của tôi lại ập đếùn một lần nữa. Tôi ngủ say nhanh chóng bao lâu không biết (Tôi nghĩ là chỉ một chút thôi) nhưng rồi lại bị đánh thức bởi những va chạm chung quanh. Khi tôi tỉnh hơn một chút, tôi ý thức được rằng, đồ từ thắt lưng trở xuống của tôi đã bị lột sạch. Tôi còn nhớ rõ cái cảm mát mẻ và trống trải đó. Rồi nhanh chóng, dương vật tôi bị nắm lấy bởi hai hoặc ba bàn tay ấm. Những bàn tay đó làm những động tác quen thuộc và dương vật tôi cứng lên. Tôi khẽ cựa quậy người.
Một lần nữa tôi lại ngủ gục, nhưng rồi tiếp tục, tôi thức tỉnh vì nghe những tiếng ồn ào và tiếng hét. Thoáng sau, tôi thấy nửa thân dưới của mình được phủ lên một cái gì đó mềm và ấm áp, rồi tôi bị xốc lên cao và đầu cùng chân thì nghiêng xuống đất. Có ai đó đang khiên tôi trên vai. Tôi mặc kệ. Lúc này tôi chỉ muốn ngủ.
Một cách kì diệu, tôi mở mắt ra và thấy mình đang nằm trên giường. Đồng hồ chỉ 9 giờ 30 sáng và tôi đoán có lẽ tôi đã mê mang ngủ trên 12 tiếng đồng hồ. Đầu tôi giựt băng băng như búa bổ và tôi thấy mắc ói thêm một lần nữa. Tôi chạy vào nhà tắm và nôn thốc ra, trước khi nhận ra rằng mình không mặc quần. Cả quần lót cũng không có.
Lúc này, tôi cần có một sự giải thích rõ ràng và hợp lí cho tất cả mớ bòng bong đã diễn ra suốt thời gian qua. Tôi lấy đại một cái quần, mặc vội vào và đi xuống dưới.
Tôi thấy mọi người đang ngồi ở phòng khách. Bố mẹ, Beck, chị Chirstina và anh Eric. Có cả vợ chồng Helen và Oliver đang ngồi ở đó.
Bố nhìn tôi bằng cặp mắt khó chịu. Không khí xung quanh tôi tăng nhiệt lên rất nhanh và tôi bắt đầu dựng tóc gáy.
– Nicky, con ngồi xuống ghế cạnh chị Christina đi. Có chuyện quan trọng mà tất cả chúng ta cần thảo luận.
Tôi răm rắp nghe lời bố và ngoan ngoãn ngồi xuống. Mặt mẹ trở nên căng thẳng.
– Nicky, cho bố biết đi, lí do vì sao con đi đến quán rượu và nhậu xỉn hả?
– Con… con…
– Có gì mà ngập ngừng? Chưa đủ 21 tuổi, vào quán rượu lại không mang tiền. Thêm nữa là gây sự đánh nhau. Con bắt các anh con và cả anh Oliver đi tìm như vậy hả. Con hành động thiếu suy nghĩ từ bao giờ vậy Nick?
Tôi trợn tròn mắt. Nhưng tôi nghe tiếng Eric đang ngồi phía bên kia của chị Christina xuỵt nho nhỏ. Tôi im lặng.
Có cả chuyện tôi đi đánh nhau nữa sao??? Và rốt cuộc ai khiên tôi về?
– Bố nói lần cuối, và sẽ không bao giờ nói lại. Cái nhà này có một nề nếp riêng và rất nghiêm chỉnh. Không thể tự mình phá đi chúng chỉ vì những lí do cá nhân tầm thường. Con có nghe rõ chưa Nick?
Tôi gật đầu và dạ thật nhỏ.
– Sao không xin lỗi bố mẹ và các anh chị đã lo lắng cho con ngay đi!
Tôi bắt đầu cái việc mà bố bảo. Họng tôi cứng lại vì ngượng ngùng nhưng rồi tôi vẫn làm. Tôi xin lỗi bố mẹ, xin lỗi vợ chồng Oliver, xin lỗi Christina. Cuối cùng, tôi nặn được lời xin lỗi Eric và Beck.
Mẹ tôi mời Oliver cùng Helen đi dạo xung quanh nhà. Cả hai hình như đang rất thoải mái. Tôi thấy lạ và khó chịu lắm. Chị Christina xin phép lên lầu để ủi đồ và bố đồng ý. Khi chị ấy biến mất sau hành lang, bố ra lệnh.
– Cả ba chàng đi theo tôi. Chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc.
Bố dẫn tôi vào phòng. Trong lúc tôi đang tự hỏi việc gì xảy ra thì Beck và Eric run rẩy bước đi sau bố. Tôi thấy họ cần quái gì mà sợ. Chỉ có thể là chuyện anh lớn mà không chịu dạy dỗ quan tâm đến đứa em.
Bố đóng cánh cửa lại. Ông ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống trên tràng kỉ trong phòng ông. Rồi ông lấy một chiếc ghế và ngồi đối mặt với chúng tôi.
– Beck, nói cho bố biết cả ba chơi cái trò đó được mấy lần?
– Thưa bố, con…
– Trò gì cơ bố?
– Nicky con im đi. Con là đứa nhỏ nhất nhưng không phải là đứa thiếu suy nghĩ nhất trong nhà. Những việc con làm sẽ được tính một cách kĩ càng.
– Nhưng bố đang nói đến cái điều gì mới được? Tôi chớp chớp mắt.
– Xem ra tất cả những người ngồi ngoài phòng khách khi nãy, ngoài mẹ và chị Christina không biết ra, còn có thêm mình con cố tình không biết phải không?