Một cái dấu hỏi to tướng xuất hiện trong đầu tôi. Tôi hơi liếc sang anh Eric và tôi thấy anh ấy đổ mồ hôi đầy trán. Beck thì thở phì phò vì bối rối. Chúa trời ạ.
– Thôi được bố sẽ nói luôn. Người đưa con về hôm qua là bố. Con biến mất từ sáu giờ chiều mà không nói một lời. Bình thường thì không sao nhưng bố thấy Eric và Beck có vẻ bối rối. Bố gặng hỏi và họ đã kể cho bố nghe mọi chuyện. Cả ba bắt đầu đi tìm con. Bố và các anh gặp Oliver ngoài cổng. Cả bốn cùng đi tìm loanh quanh nhưng rồi Oliver gợi ý nên vào quán rượu. Bọn bố gặp cái tên đã bán rượu cho con. Trông hắn có vẻ căng thẳng và khi bố doạ mấy câu, hắn phun ra hết cái việc con đang nằm trong phòng của ông chủ quán bar. Khi bố và các anh vào, con đang ngủ mê trong tình trạng trần truồng và bị hai tên đàn ông quấy rối.
– Chúa ơi – tôi trợn mắt lên vì bất ngờ – tên chủ quán là biến thái sao bố?
– Con và mấy chàng ngồi ở đây thì có gì mà hơn. Các con chơi cái trò làm tình đồng tính chắc vui lắm hả?
Tôi thấy ớn lạnh xương sống. Chúa ơi, bố đã biết mọi chuyện. Eric và Beck thiệt là ngốc. Họ bảo tôi quên đi mọi chuyện cốt để không ai biết. Vậy mà họ lại đi kể với bố, cái người mà tôi sợ nhất.
Bằng một giọng trầm trầm, bố bắt đầu nói.
– Bố biết những gì các con đang nghĩ. Bố cũng biết những gì mà các con đang cảm thấy. Đừng nhìn bố như vậy. Cái mà các con đang làm quả thật không đàng hoàng và không bình thường. Tuy nhiên không thể trách và đổ tội cho tụi con được. Nicky. Bố đã nghe Eric và Beck kể đầy đủ. Con chính là lí do khiến mọi người sa ngã. Con phải học các tự làm chủ sức hút củamình. Được không? Hả cả ba?
Chúng tôi dạ lí nhí trong họng. Tôi không biết phải làm gì nữa bây giờ.
– Tốt thôi. Điều bố muốn là các con ngưng ngay mọi việc. Bố không muốn tất cả khó xử. Nhưng đây là điều tốt nhất, con hiểu không Nick. Mẹ con, chị con và cả em trai con nữa. Con muốn tất cả buồn vì con không?
– Vâng thưa bố.
– Còn Beck, con hãy cố gắng quên Helen. Điều đó khó nhưng con có thể mà. Con luôn là một chàng trai rắn rỏi. Qua những gì con kể và qua thái độ của vợ chồng họ ngày hôm nay, ta có thể thấy rõ là khúc mắc của họ đã được giải quyết. Sự vụng trộm của con sẽ không có bất cứ tương lai nào!
– Vâng thưa bố.
– Còn Eric, ta kì vọng vào cháu rất nhiều. Cháu là người mà Christina đặt hết niềm tin vào. Ta không muốn cháu làm nó thất vọng. Hãy là con rể đúng nghĩa của ta.
– Vâng thưa bác.
– Tốt rồi. Ta sẽ giữ chuyện này cho đến lúc xuống mồ. Cả ba không bao giờ được nghĩ đến chuyện với những người đàn ông một lần nữa. Beck và Eric có thể ra ngoài. Eric, con nên đi nghỉ ngơi. Suốt hôm qua con đi máy bay chắc mệt lắm rồi, lại thêm một đống chuyện nữa.
– Vâng ạ.
Cả ba cùng đứng dậy. Beck và Eric rụt rè bước ra ngoài. Tôi định bước theo thì bố nắm lấy tay tôi và giữ lại. Tôi nhìn bố thoáng ngỡ ngàng.
– Bố cần nói chuyện thêm với con, Nick.
Tôi lại ngồi xuống. Bố chờ cho đến khi anh Beck đóng cửa phòng lại rồi bắt đầu cuộc tra tấn tinh thần tôi.
– Bố muốn biết con đã yêu chưa? Bố nghe Eric nói con đã có bạn gái. Cô ấy tên gì?
– Mary thưa bố.
– Tốt. Thế sau những chuyện con đã làm cùng hai anh, con có gì khác đối với cô ấy không? Ví dụ như là hết yêu cô ấy?
– Dạ không thưa bố. Con vẫn yêu Mary.
– Vậy ý con nói mình là lưỡng tính?
– Con không biết, nhưng có thể ạ.
– Vớ vẩn và nhảm nhí, bố chỉ có thể nói vậy. Chỉ có dị tính hoặc đồng tính. Lưỡng tính là tự bản thân ta huyễn hoặc mình.
– Con đã thưa với bố là con không biết ạ
– Đúng vậy, có lẽ con còn quá trẻ. Nick. Bố muốn con hãy là một chàng trai chân chính. Bố mẹ kì vọng con rất nhiều. Con có biết không? Thêm nữa con cần làm gương cho thằng em con. Con có muốn một ngày nọ nó dẫn bạn trai về giới thiệu với gia đình mình không?
– Không thưa bố.
– Tốt. Bố biết rõ con có thể phân biệt đen trắng. Nhưng dù sao, bố cũng không muốn trách cứ con.
Ông thở dài một lượt. Tự nhiên tôi thấy thương ông bố của mình.
– Nick, điều này chưa từng ai biết. Nhưng những việc con làm cùng Beck và Eric, là những việc mà hồi còn trẻ bố cũng muốn làm!
– Ôi…
– Bố không phải là nhà nghiên cứu tâm lí đàn ông và trai trẻ. Bố không biết điều đó có xảy ra cho tất cả đàn ông trong lứa tuổi tự hoàn thiện mình hay không? Nhưng đã từng có lúc trong quá khứ, bố nghĩ mình là gay. Bố yêu mến một người bạn đến điên cuồng, bố muốn được làm nhiều điều với người đó. Thật may là bố kiềm lòng được. Bố nhận ra đó chỉ là tình cảm bồng bột. Rồi khi bố gặp mẹ con, bố quên hẳn cái anh chàng kia. Bố nghĩ những gì các con trải qua cũng giống như bố.
– Con…
– Điều bố có thể khuyên con lúc này là hãy bình tĩnh và vững vàng. Con hãy là chính mình. Được chứ?
Tôi rời phòng bố với tâm trạng nặng nề. Tôi thấy buồng và vô vọng quá. Những lời bố nói là hoàn toàn đúng. Tuy nhiên từ đáy lòng mình tôi biết là mình vẫn còn yêu hai người đó.
Tôi đi gọi phone cho Mary. Cái việc tôi định làm trong thời gian dài sau khi không gặp nhau đã bị xao nhãn vì Beck và Eric. Đã đến lúc sống đàng hoàng như trước.
Mary mời tôi đến nhà nàng chơi trong dịp sinh nhật nàng tháng sau, và tôi đồng ý. Tôi muốn đến gặp Mary càng nhanh càng tốt vì tôi tin là, khi gần bên Mary tôi sẽ quên được hai người đó.
Một cách rõ ràng, Beck, Eric và tôi đang tìm cách lẩn trốn nhau. Sau mấy chuyện đó, chúng tôi khó mà gặp nhau cho được.
Suốt ngày, Beck luẩn quẩn trong nhà. Cái tay đau của anh khiến anh bị nghỉ ngơi hầu như suốt ngày. Eric thì cứ bám trên lầu, hết vào trong phòng rồi lại vào thư viện của bố. Thế nên chỗ của tôi là ngoài đường. Tôi đi vào chuồng bò và làm thay công việc của Beck. Mấy con bò dường như đã quen hơi tôi. Chúng phát ra những tiếng kêu dễ chịu khi tôi cho chúng ăn và mắt chớp chớp tỏ vẻ biết ơn. Nhìn những bầu vú căng mọng, tôi thấy thật thèm sữa.