VN88 VN88

Ảo mộng với những cô nàng bướm to – Truyện 18+

Nhìn mãi để khắc sâu hình ảnh của Phương Anh, thì hắn cũng phải lên tiếng. Không thể nào mà im lặng mãi được.
– Phương Anh này anh có chuyện muốn nói với em. Em có đồng ý nghe không hả. Nếu không thích thì anh không nói.
– Vâng anh cứ nói đi ạ.
Hắn lại thấy khó nói. Chẳng biết nói như thế nào bây giờ nhỉ. Mọi chuyện tưởng dễ dàng nhưng mà lại là khó nói. Nhưng trước ánh mắt chờ đợi của Phương Anh hắn vẫn phải nói.
– Hôm nay bố anh có hỏi anh đã có người yêu hay chưa? Và anh bảo là…..
– Là gì hả anh. Anh đã có chưa vậy.
– Anh nói là anh có thích một cô bé rồi. Nhưng mà không biết cô bé đó có thích anh không, thì anh không biết.

Phương Anh nghe hắn nói vậy thì vẻ mặt xụ xuống không rõ nguyên nhân. Hắn cũng để ý thấy điều này. Và đang hy vọng mình sẽ thành công.
– Anh thích cô bé đó. Nhưng không biết cô đó thích anh không. Em nghĩ thế nào Phương Anh.
– Em chẳng biết, đấy là chuyện của anh và người đó. Làm sao mà em tham gia được. Nhưng mà ai được anh thích thì may mắn quá. Chắc cũng thích anh thôi.
– Vậy sao. Anh cũng hy vọng như vậy. Người đó em cũng biết không chỉ vậy mà còn rất rõ nữa. Em có muốn biết là ai không?
– Em chẳng muốn biết làm gì. Xen vào chuyện của hai người được gì đâu cơ chứ. Có chuyện gì không nữa không anh. Nếu không đã muộn rồi mình về đi anh.
Phương Anh đứng dậy định đi về. Nàng gần ra đến cửa hắn nhanh tay kéo cô nàng lại. Nắm thật chặt tay em không cho Phương Anh thoát.
– Anh làm cái gì vậy? Bỏ em ra rồi mình về đi.

Hắn chẳng những không bỏ ra mà còn kéo sát cô bé vào. Và ôm chặt lấy em. Rồi nói nhỏ vào tai nàng một câu gì đó. Không biết điều này có ảnh hưởng gì với Phương Anh không mà em lại vòng tay ôm sát lấy người hắn. Trên môi em xuất hiện nụ cười đầy sung sướng. Hắn cúi xuống nâng đầu cô bé lên và hôn vào đôi mắt của em. Cô bé nhắm chặt mắt lại để chờ đợi nụ hôn của hắn.

Hắn cũng chằng để em đợi lâu mà hôn lướt trên khuôn mặt xinh xắn đáng yêu này của em. Rồi cuối cùng đến đôi môi đang hé mở chờ đơi.

Lần đầu tiên hắn hôn một cô gái còn trinh trắng thế này. Lúc trước thời sinh viên thi thoảng hắn cũng cùng mấy thằng bạn đi chơi điếm. Nhưng chưa bao giờ hắn có cảm giác tuyệt diệu như thế này. Cảm giác ngọt ngào lan tỏa trong thân thể hắn. Hơi thở thơm tho của em cũng làm hắn ngất ngây.

Và điều này cũng đang diễn ra với Phương Anh. Em đang lịm cả người vì cảm giác đê mê lần đầu có được. Người mà em đã thích từ rất lâu và ngưỡng mộ. Sau giây phút đê mê mà hắn mang lại Phương Anh trở về lại thực tại. Em hỏi hắn:
– Anh nói có thật không vậy. Vì em không biết là anh có nói thật hay không. Tại hôm nay anh mới nói chuyện với em lần đầu mà lần trước thì anh làm có ấn tượng gì với em đâu cơ chứ, hay anh chỉ lấy em ra làm bia đỡ đạn khi bác trai hỏi.
– Không anh nói thật mà. Em có tin đó là tiếng sét cất lên trong đầu anh hay không. Vì chưa bao giờ anh có cảm giác như vậy cả. Em đã để lại trong tâm trí anh một hình ảnh cô bé đầy hiểu biết và dễ thương.

Phương Anh rất sung sướng vì câu nói đó của em. Nhưng nó quá đột ngột khiến nàng không tin ngay được” Anh có bao giờ nói vậy với cô gái nào không?”

Hắn làm mặt giận vì câu nói này của em. Hắn cảm thấy như là bị xúc phạm vậy. Vì quả thật hắn có cảm tình thật sự với cô bé mà. Bây giờ em lại nói như vậy không tức mới là lạ đó. Hắn đứng dậy đi ra cửa với gương mặt cực kỳ khó chịu. Trước khi mở cửa hắn nói lại em một câu:
– Em không tin anh thì thôi. Đừng xúc phạm anh như vậy chứ. Vì nói cho em biết một câu thế này nhớ. Anh chưa từng yêu hay thích một cô gái nào như em cả. Em là người đầu tiên. Lại làm cho anh quá thất vọng em có biết không. Em đã không muốn thì anh về đây. Anh chẳng dám đến làm phiền anh nữa đâu.

Hắn đúng là giận thật không phải đang đóng kịch với cô bé. Vì quả thật hắn thích em mà. Phương Anh cảm thấy hối hận vì đã nói hắn như vậy. Sự tức giận của hắn làm nàng thấy tình cảm của hắn là rất thật. Chứ không phải đang trêu đùa với tình cảm của em. Nàng không thể để hắn mở cửa rồi. Vì như vậy thì nàng sẽ mất đi người mà nàng yêu thương nhất. Nàng đành kéo giữ chặt tay hắn lại.
– Anh đừng đi mà. Cho em xin lỗi đi nhé. Nếu không thì em ân hận lắm.
– Em không cần phải thế. Anh thấy mình không có diễm phúc có người yêu là em. Chào em anh về đây.
Hắn nói xong hất tay Phương Anh ra và xoay cửa. Không thể nào giữ được tay hắn. Nàng ôm chầm lấy hắn từ phía sau. Có thế nàng mới giữ chặt hắn lại được. Vừa ôm giữ thật chặt hắn, Phương Anh vừa gục đầu vào mặt hắn mà khóc dấm dức. Nàng nói trong tiếng khóc thổn thức. Khiến người nghe thật là nao lòng.
– Anh tha thứ cho em đi mà. Em yêu anh lắm. Từ lâu lắm rồi anh có biết không. Em đang rất mơ hồ khi anh nói yêu em. Thế nên em mới có lời nói như vậy. Chứ thực ra em chẳng có chút ý nghĩ gì đâu. Tin em đi.
– Em nói thật không. Em không cần an ủi anh đâu. Vì anh muốn ở em một tình yêu chân thành. Như anh yêu em vậy.
– Em rất yêu anh. Em yêu anh nhất trên đời này. Vì anh em có thể làm tất cả. tất cả mọi điều em nói là sự thật. Em chỉ yêu mình anh mà thôi.

Hắn đã chắc chắn Phương Anh yêu hắn rồi. Nên cảm giác tức giận vừa rồi của hắn đã không còn nữa. Hắn dìu em đến chiếc giường ngồi xuống. Phương Anh gục đầu vào ngực hắn. Hắn vuốt mái tóc dài đen mượt của nàng. Mùi hương từ mái tóc này làm hắn động lòng mất rồi. Hương thơm trinh nữ của nàng làm cho hắn thấy rất là bức xúc.

VN88

Viết một bình luận