Hắn đưa cho Phương Anh chìa khóa căn nhà mà hắn thêu. Dù nó rất nhỏ nhưng hắn muốn nàng đến ở cùng hắn. Có vậy hàng ngày hắn mới được gặp nàng chứ. Phương Anh đồng ý ngay. Vì điều đó trong thâm tâm nàng cũng đang rất muốn mà. Chỉ xa hắn có ngày mà nàng đã không chịu được. Nay lại được sống cùng hắn thì sao nàng không chấp nhận cơ chứ. Hắn chẳng biết nghĩ sao bảo Phương Anh cho mượn chìa khóa nhà đình. Nàng chẳng chút nghi ngờ đưa luôn cho hắn.
Về đến nhà Phương Anh hắn vào chào bố mẹ nàng rồi mới đi về. Trước khi về em kín đáo nắm tay hắn ra vẻ ra hiệu là mong sớm gặp lại hắn. Hắn gật đầu ý bảo hắn cũng vậy. Chào tạm biết Phương Anh hắn ra về với một tâm trạng rất là vui vẻ. Chưa bao giờ hắn lại có sự hưng phấn như vậy. Vì hôm nay tâm nguyện bấy lâu của hắn đã thành.
Lần đầu tiên hắn được địt một cô gái còn trinh. Mà người đó hắn lại rất thích và nàng cũng vậy. Hắn thề sẽ phải đối xử thật tốt với Phương Anh. Hắn về đến nhà đã là hơn 10 giờ rồi. Nhà chỉ còn ông bố đang xem đá bóng. Chào ông bố hắn đi vào phòng mà ngủ. Trước đó bố hắn nhắc là mai phải sang nhà chú An để chơi đấy. Hắn biết lý do của chuyến đi này. Bây giờ hắn đã có Phương Anh rồi cần gì đến con nhỏ nào nữa chứ.
Đêm nay hắn ngủ thật là ngon lành biết bao. Với những giấc mơ đẹp mà hắn dệt ra để sống với nàng.
Hôm sau cũng chẳng có việc gì làm nhiều cho lắm. Vì hắn chẳng mấy khi làm việc nhà mà lại. Đến gần trưa chuẩn bị đi ăn cơm thì bố bảo hắn là đi với ông ấy
– Ăn cơm xong đã rồi ăn bố ạ.
– Sang chú An ăn cũng được. Hôm nay chú ấy mời mà. Cứ đi đi không có gì phải ngại đâu.
Đã nói vậy thì hắn chẳng có gì để phản đối cả. Trên đường ông già có nói với hắn là đừng bao giờ nói thất thố điều gì. Dù là không thích thì cũng đừng làm ông phải mất mặt. Hắn cứ ậm ừ cho qua chuyện. Bây giờ tâm trí hắn chẳng bao giờ nghĩ đến cô gái nào khác nữa.
– Anh Nam đến rồi đấy à. Vào đi anh. Cả cháu Trường nữa vào đi. Em chuẩn bị cơm xong cả rồi. Chỉ chờ có anh và cháu thôi.
– Làm phiền chú quá. Cứ cơm nước như bình thường là được thôi mà. Toàn là người nhà cả chứ có ai xa lạ đâu mà chú khách sáo thế chứ.
– Có gì đâu anh. Toàn con Hoa nó làm thôi mà. Nó biết có cháu Trường đến nên xung phong xuống bếp làm mấy món đó.
– Thế thì may mắn thật. Hoa làm món ăn thì ngon lắm. Chẳng mấy khi tôi được thưởng thức.
– Anh cứ nói thế. Anh sang nhà em mấy đâu mà. Nếu không cháu nó sẽ rất vui vì được bác thưởng thức đó. Mà sau này nếu được có khi anh suốt ngày ăn cơm cháu nấu.
– Chú nói cũng phải.
Hắn làm gì mà không hiểu điều mà hai người đang nói. Kẻ tung người hứng đây mà. Cả ba cùng vào nhà và ngồi vào chiếu. Trên đây đã để mấy món rồi. Chú An mời bố con hắn vào chiếu.
– Hoa con mang các thứ lên đây cho bố.
– Vâng ạ.
Tiếng cô gái từ dưới nhà vọng lên. Hắn nhìn ra bên ngoài để nhìn xem cô bé nào đây. Trước cửa xuất hiện một cô bé người nhỏ nhắn đang đi lên. Gương mặt cúi gắm xuống vì vậy hắn chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt cô bé. Hoa đặt thức ăn lên rồi lại định đi xuống. Cô bé lúc này lại quay người khiến hắn chẳng thể nào nhìn rõ mặt cô bé.
– Cháu cứ ngồi đây ăn cùng cả nhà đi Hoa. Không cần xuống nhà đâu mà.
– Anh cứ để cháu nó xuống dưới bếp làm them món hai món nữa.
– Không cần đâu thế này đã đủ lắm rồi. Làm nhiều làm gì. Tôi và chú chỉ uống rượu là sướng thôi mà. Phải để cho hai chúng nó nói chuyện với nhau chứ. Đúng không nào.
Chú An thấy bố tôi nói rất có lý nên bảo Hoa ở lại. Cô bé dạ ran một tiếng rồi ngồi khép lép xuống một bên chiếu. Bây giờ hắn mới có thể nhìn được mặt cô bé. Nhìn cũng khá là dễ thương đó. Nhưng không được như Phương Anh. Nhìn đầy vẻ ngây thơ của trẻ con. Con bé này mà định giới thiệu cho hắn sao. Đúng là hai ông lão này say rồi mới có ý nghĩ như vậy.
Cả bữa ăn cô bé chỉ toàn cúi đầu nhìn xuống thi thoảng liếc hắn một cái. Hắn đã quan sát rất kỹ nên biết các cử chỉ này của bé. Thi thoảng mấy lần bị bắt gặp làm cho Hoa đỏ cả mặt. Cô bé lại cúi đầu nhìn xuống. Hai ông lão đang chuốc rượu cho nhau đến say bí tỉ. Cuộc nhậu kéo dài hơn tiếng. Lúc đõ cả hai ông lão đều nằm ngục xuống vì say.
Hoa đứng dậy dọn dẹp trong khi tôi dìu hai người say lên trên ghế nằm. Rồi cũng xuống phụ giúp cho Hoa dọn chén bát. Hắn nghe thấy tiếng lý nhí của em cảm ơn hắn. Đợi cô bé rửa xong hắn thấy cô bé đi vào nhà trong. Ngồi ngoài này chẳng có gì để mà làm hắn định đi về nhưng mà nghĩ sao hắn lại không về nữa.
Hắn cũng đi vào trong nhà trong cùng cô bé. Cô nàng quay lại thấy hắn đi cùng nhưng chẳng nói gì. Hoa ngồi xuống ghế và hắn cũng ngồi xuống ghế bên cạnh. Cô nàng cứ cúi gằm đầu xuống mân mê tà áo nhưng chẳng nói một tiếng gì cả. Không khí nặng nề đó làm hắn không chịu được khiến hắn phải lên tiếng. Nhưng cô nàng được câu nào trả lời câu đó làm hắn mất cả hứng.
Tức mình hắn quay sang hỏi chuyện riêng tư. Thực tình như vậy là không hợp với bất cứ cô gái nào mới quen lần đầu như thế này đâu. Nhưng mà hắn chẳng biết phải làm gì lúc này cả. Phải tìm mọi cách thay đổi câu chuyện chứ.
– Hoa này, em có yêu ai chưa.
– Em chưa ạ. Cô nàng vừa nói vừa đỏ cả mặt. Vì nàng xấu hổ vì câu nói đó của hắn.
– Thật không anh chẳng tin. Mấy cô bé bây giờ hay có chuyện này lắm. Thường có người yêu rất sớm. Lại còn chẳng giữ gìn gì cả.
– Đấy là ai khác chứ không phải em.
– Anh chẳng tin chút nào cả. Cô nào cũng được cái miệng là giỏi nhưng thực tế thì khác rất nhiều. Mà em có biết hôm nay anh sang đây là có việc gì không hả?
– Em chẳng biết.
Cô bé nói vậy nhưng hắn biết là cô ả biết mục đích của chuyến viếng thăm này. Vì hắn thấy cô nàng đang đỏ mặt nhìn hắn. Ánh mắt tràn lên vẻ ngưỡng mộ. Cái ánh mắt đó hắn đã thấy ở Phương Anh mà. Nên làm sao mà hắn chẳng biết thong tin truyền đạt qua ánh mắt đó.
– Em biết chứ sao không biết. Bây giờ để anh kiểm tra xem cô bé có thật là chưa có làm gì với cô gái nào chưa nhé. Đồng ý chứ. Vì để tìm cô gái nào thì phải xem xem cô bé đó có thích hợp không chứ. Đúng không nào? Em có đồng ý không?
– Em chẳng biết anh muốn làm gì cũng được.