VN88 VN88

Bản chất tốt nhưng dòng đời xô đẩy – Truyện 18+

Rồi cô quày quả bỏ đi. Anh đến bên đóng đồ. Những cái áo ngực mới tinh còn vương vấn hơi hướm của người con gái. Bên dưới là những chiếc quần lót. Dưới đáy quần là những mãng trắng bám mà những thứ này có mùi ngay ngáy quen thuộc. Anh quá quen với những hình ảnh nào. Những lúc trước khi còn là sinh viên, bữa nào bắt được con nhỏ nào bán vé số là anh dụ về nhà, chả có đứa nào cảnh giác. Anh cho chúng ăn, cho tiền, thế là nói gì chúng cũng nghe theo. Chúng ngây thơ đến nổi anh biểu cởi quần ra cho anh khám, chúng cũng răm rắp làm theo. Nhìn những chiếc quần lót rách nát, ứ đọng những chất đã ố vàng. Đa phần là chúng tự giác cho anh đụ. Đứa nào chống cự thì anh mới dùng vũ lực để hãm hiếp.

Tiếng nhạc xập xình trên lầu làm cho anh tỉnh giấc mộng với một thau đồ đầy ấp. Anh bỏ chúng vào máy giặt.
Vy trở lên lầu nằm nghe nhạc, tiếng máy giặt, tiếng xả nước, làm cho cô cảm thấy tội cái anh chàng dưới kia. Thấy hành động của mình cũng quá đáng thật. Cô tắt máy hát, thay đồ ngắn xuống định bụng xin lỗi:
– Anh đưa tui phục phơi cho
– Cô chủ cứ nghỉ đi, tui làm quen mà
– Cái gì mà cô chủ. Nhìn anh kìa, cứ lúng ta lúng túng mà nói là quen.

Không ai nói ai. Việc ai nấy làm.
– Cho tui xin lỗi…
– Về cái gì?
– Về cái chuyện ban nãy
– Đâu có đáng gì, tân phận tui đã vậy…
– Cái gì mà thân phận chứ, tui nhìn anh cũng có dáng lắm chứ bộ.
– Dáng làm tôi tớ chứ dáng gì
– Hứ, hỏng thèm nói với anh nữa đâu.

Cả hai người cứ nói trổng như vậy. Duy cảm thấy vui vì hình như cá bắt đầu cắn câu.
Vy mãi mê làm toánmà không để ý Duy đang đứng phía sau tự nảy giờ. Cô đang đổ mồ hôi hột với bài tóan lượng giác, còn anh thì đang tính nhẩm phía sau. Chừng khi giở đáp số, cô mới hay rằng mình làm sai
– Thôi Vy nghỉ tay uống nước.
– Ý, làm người ta giật cả mình.
– Tui định đem nước lên cho cô uống, thấy cô học cực quá. Bài này phải ra Cos2x không?
– Sao anh biết, hồi nảy nhìn đáp số trong sách hả?
– Đâu có, tui đã tính nhẩm mà
“Tính nhẩm” ! tại sao hắn biết mà tính nhẩm? Mà sao tính nhẩm lại ra đúng, còn mình tính muốn chết lại không ra?
– Anh học cái gì mà biết làm toán, mà làm nhanh nữa?
– Đâu có đâu…
Vy không nói nữa. Đêm về, cô hỏi bà Lan:
– Má, hắn học cái gì mà biết làm toán?
– Cái con khỉ này, sao gọi anh Duy bằng hắn không vậy? Nó không đáng để con kêu bằng anh sao? Nó là thầy giáo cấp 3 đó. Nó đang dạy toán
“hèn gì !” Vy le lưỡi rút đầu. Vậy là mình chỉ đáng là học trò của hắn.

***
Từ ngày bắt gặp vợ mình ân ái với một người mà cô ấy đã từng kêu bằng cha nuôi, Tân tỏ ra lạnh nhạt. Hôm ở khách sạn ngoài Vũng Tàu, anh đã làm cho cái chuyện này trở nên rùm beng lên, làm cho ông tướng già một phen khổ sở. Còn Thu cũng vì vậy mà nhục nhã. Lúc đó cô không hề tỏ ra ăn năn hối lỗi mà lạnh nhạt với anh. Cô đã núp vào lòng của ông Kha. Oâng Kha thấy vậy mà cảm động cái tấm chântình của Thu.
Một tuần sau đó, chính Thu đã chính thức chia tay với Tân. Cô trở về doanh trại quân đội và chung sống gần như công khai với ông Kha. Cũng do cái vụ này mà người ta quyết định cho ông Kha nghỉ hưu sớm. Thu đã xin cha cho gia nhập cái đội quân viễn chinh. Cô đã tháp tùngđoàn quân sang đánh trận ở Campodia với vai trò là bác sỹ, vì lúc đó cô cũng vừa tốt nghiệp Y khoa. Cô chia tay với ông Kha để bước sang một cuộc đời mới. Cái hôm chia tay, cô đã tặng cho ông những giờ tuyệt đẹp. Họ đã làm tình với nhau suốt đêm đó. Sáng sớm hôm sau, nàng thủ thỉ vào tay ông:
– Em đã có mang từ hai tháng nay
– Hả, em có thai à? Mừng quá.
Mặc cho ông năn nỉ cô ở lại, nhưng cô vẫn nhất quyết đi. Từ đây, cuộc đời của cô gần như bị quên lãng. Gần mười năm sau, người ta biết đến cô qua hình ảnh đứa con gái, giống mẹ như đúc, tên gọi là Hải Ly.

(Đọan sau đây tặng cho em Hồng, chính là em con dì của chính tác giả. Những tên trong đọan có nhắc đến Hồng đều là thật, chỉ có Tân và Ngọc là tên nhân vật)

Sau khi chia tay với Thu, Tân có vẻ vui hơn. Ngọc cũng vậy, cứ khắn khít bên chú. Hôm cuối năm, mẹ có nhờ Tân đi ăn giỗ ở nhà đứa em. Anh đã chở Ngọc đi cùng. Những lúc như vầy, Ngọc vô cùng hạnh phúc. Khoảng 8 giờ thì xe của hai người đã đến Củ chi, vùng đất của địa đạo.
Nhà dì năm đã đông đúc khách. Thấy Tân và Ngọc đến, mọi người mững rỡ. Anh thúc Ngọc phụ giúp dì làm bánh, còn anh thì xắn ngay ông quần lên để phụ làm gà vịt.
– Hồng ơi, phụ với anh Tân mày làm gà vịt nghen !
– Dạ…

VN88

Viết một bình luận