Duy quay sang vợ :
– Học xong em đi ngủ nha, anh qua phụ má.
– Ừ, anh cũng ráng ngủ sớm nghen. Em mà thi xong thì em không để anh có thời gian rãnh để đi long nhông nữa đâu
Anh sang phòng má vợ. Đem nào cũng vậy, anh cũng phải uống hết một ly ca cao sữa hột gà mà bà dành cho anh
– Uống để có sức khỏe. Lan sợ anh không đủ sức quá.
– …
– Dạo rày con Vy có cho động phòng chưa?
– Có đâu mà có, em nó đang học thi.
– Thôi ráng vài hôm nữa thì tui sẽ trả ông về cho con Vy. Nó cũng sung lắm đó à nghen, liệu hồn.
Khoái lạc đã làm cho bà mẹ vợ và chàng rễ tối mắt. Họ ân ái nhau ngay tại căn nhà mà lẽ ra hạnh phúc này dành cho đứa con gái, đó là Vy.
*
* *
(Đoạn văn sau gởi tặng cho lớp học anh văn, hội Việt Mỹ, chi nhánh Nguyễn Bá Tòng. Đó là những nhân vật có tên Chiêu Anh.)
Do nhu cầu cần giao tiếp với một số nhà doanh nghiệp ngoài nước, bà Lan đã đề nghị Duy học anh văn. Tuy có kiến thức cơ bản, nhưng khi anh liểm tra đầu khoá, anh cũng vào được lớp 4 của trung tâm anh văn hội Việt Mỹ, chi nhánh Nguyễn Bá Tòng trên đường Cách mạng tháng 8 cũ, nay là đường Trường Chinh. Ngày học đầu tiên anh hơi bị khớp, vì khi giới thiệu tên, tuổi, anh là lão làng, còn lại chúng chỉ học lớp 9, lớp 10. Đó không phải là lý do duy nhất để anh thấy khớp mà là trong số bọn chúng có nhỏ Chiêu Anh là coi được nhất. Nó đang học lớp 10, có lẽ là con nhà khá giả, nên nó đi học ăn mặc rất điệu. Cái điệu của con nhà gia giáo. Tuy mặc quần lững, nhưng kín đáo, mặc áo ngắn tay, nhưng chưa bao giờ nó giở cánh để cho thiên hạ xem lông.
Nhưng quái quăm thay, chính Chiêu Anh lại kêu Duy bằng chú. Nhưng xem chừng nó rất mến “chú” Duy. Buổi đầu gặp gỡ, nó hỏi:
– Bộ chú Duy đi làm hả?
– Ừ,- Anh không thích kêu bằng chú lắm nên trả lời nhát gừng
– Chú Duy đẹp trai quá, chắc chú Duy có vợ rồi hả?
Duy không tính là mình sẽ nói thật đâu. Anh muốn phiêu lưu tình ái một phen, nên anh nói dóc:
– Chưa, đâu ai thương.
– Yù, xạo quá
– Sao lại xạo?
– Hi hi, hỏng nói đâu.
Con bé cười chúm chím. Nó không nói tại sao nó cười, nhưng nhìn nó thật rạng rỡ.
Một bữa anh ở nhà, còn mẹ con của Vy đi siêu thị. Đang nghe nhạc, bỗng có tiếng điện thoại reo vang
– A lô, Duy đây.
– Chú Duy hả, biết đây là ai không?
– Oh, Chiêu Anh hả?
– Chú giỏi thiệt đó. Bữa nay ba mẹ Chiêu Anh không có nhà, mình đi ăn kem nghen chú?
– Cái gì mà chú hoài, hỏng đi đâu.
– Thôi mà, gọi bằng anh đó, được chưa?
– Ừ, tạm được rồi. Để xin phép ba má cái đã…
– Ngoan dữ quá ta ơi.
Anh chở Chiêu Anh một vòng các đường phố lớn để cho nàng đi dạo. Nàng thích như vậy ngay từ lúc nàng còn nhỏ xíu. Bước đầu đối với anh đã thành công mỹ mãn. Ngồi sau xe mà nó cứ tỉnh bơ vịn vào eo ếch của anh. Nó biết anh ngại ngồi nhích ra trước, thế là nó cũng nhích theo.
– Hỏng sợ bị rớt hay sao mà cứ nhích ra trước hoài vậy?
Nhắc đến rớt xuống anh mới nhớ lại chuyện anh chở bà Lan đi lúc trước, chính vì bà ôm anh bất thình lình đã làm cho anh loạng choạng tay lái. Nhưng trong trường hợp này anh không sợ đâu, Chiêu Anh mà có ôm, thì anh cũng ngồi yên cho ôm, tội tình gì mà từ chối chứ?
Họ thân nhau rất nhanh.
– Chúc mừng em đã thi xong môn cuối cùng. Có khó lắm không vậy em?
– Cũng có khó, nhưng nhờ chồng em mà không tệ.
– Sao lại nhờ anh?
– Vì anh để yên cho em học. Cám ơn anh nhiều lắm.
– Cám ơn suông vậy thôi hả?