Sau buổi cơm chiều, hai chi em Dung vừa dọn dẹp, rửa chén bát thì Quan tớị Dung ra tận
cửa đón. Nàng vui vẻ kêu em:
-Hòa ơi, Anh Quan tới chơi nè.
Hòa ở trong nói vọng ra:
-Chị ngồi nói chuyện với ảnh. Một chút em ra liền.
Dung trách Hòa nho nhỏ chỉ đủ cho Quan nghe:
-Cô bé nàỵ Đã biết anh tới chơi, chuẩn bị từ hồi chiều tới giờ mà cũng chưa xong.
Dung cố tình nói vậy để gán ghép Quan với Hòa, chứ thật ra thì Hòa đang mê Dũng, chứ nàng có thì giờ đâu mà để ý đến Quan.
Phần Dung cũng vậỵ Nàng đã yêu thầm Dũng từ lâu. Nhưng thất Dũng có vẻ chú ý tới Hòa nhiều hơn nên nàng tìm cách ghép Hòa với Quan để nàng khỏi mất Dũng.
Ba má Quan là bạn thân của ba mẹ nàng từ thời còn ở Việt Nam. Sau khi mất nước, hai gia đình hùn nhau tổ chức vượt biên. May mắn là sau mấy ngày lênh đênh trên biển cả, họ được một tàu buôn ngoại quốc vớt. Kết quả là hai gia đình đêù được định cư tại Mỹ.
Cũng từ đó mà hai gia đình càng thân hơn. Cha mẹ Quan chỉ có mình chàng mà thôi. Ông bà cố gắng làm lụng vất vả để lo cho Quan ăn học. Sau mấy năm đến trường, Quan lại nổi tiếng về môn..ăn chơi. Ông bà cũng có ý muốn cưới vợ cho chàng, để chàng có trách nhiệm với gia đình mà lo làm ăn. Vì vậy, đã nhiều lần ông bà bảo Quan lái xe đưa hai người đến thăm ba mẹ Dung. Kỳ thực là để cho đám trẻ có cơ hội gần gủi, tìm hiểu nhau. Và nếu được thì….tiến tới hôn nhân. Sau mấy lần tới lui, Quan có ý chê hai chị em Dung, là không có hợp “gu” của chàng. Hai chị em nàng cũng cho Quan là có vẻ trác táng quá nên không thích. Vì lẽ đó mà bặt đi một thời gian không gặp nhaụ đùng một cái, tự nhiên Dung lại gọi phone mời Quan đến chơị Quan vừa ngạc nhiên vùa tò mò nên cũng đến cho biết. Vừa ngồi xuống ghế, Quan đã tự nhiên như người trong nhà, hỏi Dung:
-Ba má đâu hết rồi Dung?
-Thường thì weekend ba hay đưa mẹ đi thăm bè bạn. Có khi ở lại chơi đến mai mới về. Riết rồi quen, em cũng chẳng hỏi coi hai người đi đâu nữa.
Quan đề nghị :
-Hay là tụi mình đi chơi luôn chú ở nhà làm cái gì
-Có lý à, Để Dung hỏi Hòa coi
Vừa lúc đó thì Hòa cũng ra tới. Nàng đã nghe mẫu đối thoại của hai người nên không đợi Dung hỏi, Hòa nói luôn:
-Mà….hai người tính đi đâu đây?
Hòa hỏi câu đó là nàng cũng có ý ghép Dung cho Hòạ Vì Hòa nhận thấy chị mình có vẻ chú ý đến Dũng nên nàng cũng lọ Quan nghe hai người nói chuyện có vẻ tán thành nên đề nghị luôn:
-Tụi mình đi vũ trường nghe nhạc đi.
Hòa vỗ tay đồng ý liền. Nàng reo lên:
-Được đó. Nhưng mà tối nay anh Quan phải lôi chị Dung ra nhảy em mới chịu
Dung phản đối:
-Hỏng đuơ.c. Quan nhảy với Hòa đị chớ Dung nhảy yếu lắm
Quan giảng hòa khôn khéo:
-Được tối nay, tôi sẽ tình nguyện làm thân trâu ngựa nhảy với hai chị em luôn.
Hoà cố tình bán cái Dung cho Hòa, nên nàng ráng nói thêm một câu:
-Anh phải tập cho chị Dung dạn một chút. Ở nhà tập nhảy cho đã. Lúc ra nhảy lại hỏng dám nhảỵ
Quan hối thúc:
-Thôi được rồi, ai muốn nhảy thì nhảy, ai không muốn thì ngồi nghe nhạc. Hai người thay đồ lẹ lẹ đi để trễ.
Dung bảo Quan ngồi xem tivi chờ hai chị em nàng vào phòng sửa soạn. Còn lại một mình nơi phòng khách, Quan nghĩ thầm:
“Mới ngày nào hai chị em trông còn quê mùa cục mịch mà bây giờ mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười.”
Dung thì ốm ốm, cao cao y như nhũng model trên tivi. Dáng người uyển chuyển, eo thon, chân dài. Cái thứ con gái như Dung đúng là trường túc bất tri laọ “Chân dài chơi hoài hông mệt”. Còn Hòa thì dáng người tròn trịa, có da có thịt, vú đít cái nào ra cái nấy, Nhìn phớt qua là biết con nhỏ nàỵ…”điện nước đầy đủ”
Thôi kệ, hụt con chị thì vớt con em thì cũng đỡ tủi . Mà hụt con em lại vớt được con chị thì cũng đáng đồng tiền. Mà lỡ….vớt luôn hai chị em thì chàng hỏng dám……từ chối. Thật là không uổng một buổi tối weekend. Quan vừa nghĩ vùa khóai chí cười một mình. Lúc hai chị em bước ra, Quan ngây người. Chàng không ngờ hai chị em sau khi lên khuôn lại nhuyễn như vậỵ. Dung mặc chiếc dress dài bằng nhung màu rượu chát, bên hông xẻ một đường dài, khoe cặp giò trắng phau mịn màng làm Quan phải nuốt nước bọt vừa dâng lên trong cổ họng. Chàng thắc mắc:
“Mình nhớ con nhỏ này hồi ở chung với mình bên đảo, chân nó ghẻ không. Sao bây giờ lại thơm dữ vậỵ”. Rồi Quan ao ước “được cái cặp giò này mà…vắt qua cần cổ thì dù có chết cũng cảm thấỵ…mát thây: Sau lưng Dung là Hòa, cũng đẹp không kém. Chiếc mini jupe màu đen trên bắp vế trắng ngần của Hòạ Chiếc aó thun bó sát trên ngực làm Quan thấy rõ hai đầu vú nàng cộm lên bên sau lớp vảị Quan làm bộ lơ đãng nhìn tivị Chàng biết nếu cứ ngó hai chị em nàng một hồi chàng sẽ ….không dám đứng dậỵ Tiếng Hòa vang lên, phá tan bầu không khí im lặng:
-Thôi đi chớ anh Quan. Cứ lo nhìn …..chị Dung mà hết muốn đi phải không?
Quan trả đủa ngay:
-Nhìn Dung nãy giờ rồị. Bây giờ….nhìn Hòạ
Quan dù sao cũng là một tay chơi sành sõị, đâu dễ gì một cô gái như Hòa mà át giọng chàng được. Hòa đớp chát liền để cho đỡ nghẹn:
-Chớ hỏng phải từ này giờ anh ngắm chị Dung đến ngẩn ngợ Em thấy hết trơn.
Dung tỏ ra đằm thắm hơn em. Nàng chỉ cười rồi bảo:
-Thôi, đi thì đi cho rồị Vô đó thiếu gì người đẹp. Tội gì ngắm tụi này cho uổng công.
Ba người cười xòa rồi vui vẻ bước ra xe. Không khí vũ trường vào đêm thứ Bảy bao giờ cũng rộn rịp. Hầu như mọi người, mọi giới chỉ cần có rủng rỉnh chút đỉnh là có quyền hiên ngang vào vũ trường, hiên ngang múa may và hiên ngang to tiếng coi như chỗ không người. Trong khung cảnh mờ mờ ảo ảo cuả vũ trường. Quan thấy hai chị em Dung, Hòa như đẹp hơn gấp bội. Trong lòng chàng càng thêm háo hức. Chờ lúc ban nhạc chơi điệu slow mùi mẫn, đèn đóm tắt hầu như tốt thuị Quan mới đứng đậy, đưa tay mời Dung ra nhảỵ Dung hơi ngập ngừng. Nhưng nếu không nhảy thì coi cũng không đuơ.c. Nàng vốn đã nhảy dỡ, slow còn không chịu nhảy thì chỉ có nước….nhảy đực chứ biết làm gì bây giờ. Quan ôm ngang eo Dung, đưa nàng bằng những bước chân điêu luyện xa gần chỗ Hòa ngồi khuất sau mấy cặp khác, Quan mở màng tán ngay:
-Không ngờ mới một thời gian ngắn không gặp mà Dung….trông khác hẳn.
Dung giả bộ ngây thơ:
-Khác thế nào hả anh ? già hẳn đi hả?
– Không! Dung đẹp hơn xưa nhiều.
-Vậy là hồi trước, Dung xấu lắm hả?
-Anh có nói Dung xấu bao giờ đâụ Hồi xưa cũng đẹp nhưng mà bây giờ… càng đẹp hơn. Đẹp mà…khêu gợi nữa.
Dù trong bóng tối, Dung cũng cảm thấy hai gò má nàng hồng lên, vừa thẹn thùng vừa thích thú. Nàng mắng yê.
-Thôi đi ông tướng, chỉ giỏi nịnh đầm.
Quan thấy coi bộ được, chàng tiến mạnh hơn:
-Anh nói thiệt mà.
Vừa nói, Quan vừa xiết chặt vòng tay, cả người Dung áp chặt vào Quan. Dung nghe như bủn rủn cả tay chân trong khi nàng cũng cảm nhận được bờ háng nàng đang bị một vật gì cứng cứng cạ mạnh. Dung vừa đê mê, vừa hồi hộp, cúi đầu không dám nhìn Quan. Thấy nàng không phản đối, Quan càng xiết chặt hơn. Hai người như hông còn di chuyển được nữa, chỉ nhích qua nhích lại theo tiếng vừa đủ để cho hai thân xác cùng bốc lủa như nhaụ Bản nhạc vừa chấm dứt. Quan dìu Dung trở lại bàn. Dung đi mà cảm thấy bước chân mình vướng vướng, rin rít bởi một chất gì như keo đã rỉ ra bên trong chiếc quần lót tự bao giờ.