Chương nhe răng cười
– Không có, nãy giờ hai chị em nói gì tôi không có để ý à!
Sự thật nãy giờ anh không chú ý lắm cuộc nói chuyện của hai người . Dường như từ lúc Hồng tới, anh không hiểu vì sao mình lại chú ý đến cô . Trông cô xanh xao thấy rõ . Từng nghe trưởng phòng nói trong công ty này, nhất là khu vực này, thực lực thì ai cũng ngang cơ cả . Nhưng chịu khó, chấp nhận hi sinh cá nhân thì xem ra Hồng hơn . Nghe đâu,cô đã từng vào viện chỉ vì dầm mưa và không ngủ để thực hiện xong công tác mà trưởng phòng nhờ cô hoàn thành gấp .
Lúc đó chưa gặp nhưng trong anh cũng có chút ấn tượng tốt về người con gái này . Nhưng kể khi bị cô chơi một vố đau ngày mới vào, xem ra ấn tượng đó đã giảm đi rất nhiều . Anh thực sự muốn quen Lài nhưng có gì đó ngăn cản tiến tới gần cô . Chương vốn thích người con gái thùy mị, hiền lành như Lài nhưng không biết nguyên cớ gì đâu mà nãy giờ, anh chỉ chăm chú để ý Hồng trong khi cô say sưa trò chuyện huyên thuyên với Lài . Cô tự nhiên vui vẻ khác với Hồng trong công ty là nghiêm túc.
Nhận ra mình nói hơi lâu mà Chương đang ngồi đối diện nên Hồng tự đứng lên
– Thôi, chị vào trứơc nha Lài, nãy giờ nói chuyện hơi bị lâu mắc công có người nghĩ hai chị em mình quên người ta . Chị đi ha! Chào anh Chương!
Dáng Hồng thoăn thóăt qua đường rồi biến hút dần trong tòa nhà cao tầng . Còn lại Chương và Lài ngồi đối diện nhau nhưng không biết nói thế nào . Lài cũng vừa xong phần ăn của mình,còn Chương thì bỏ lưng chừng khiến cô ngạc nhiên
– Anh Chương sao thế ?
– Không, tại tôi không muốn ăn nữa hình như không quen cho lắm
– Anh Chương ở sáu tháng thành phố mà anh không quen ư ?
– Không phải, chắc tại tôi hôm nay không thích ăn uống hay sao đó
– Khéo anh bị bệnh thiệt thì sao
– Không có đâu Lài . Mình tính tiền rồi vào làm, gần tới giờ rồi .
Cả ngày hôm nay, Hồng thấy Chương có cái gì khác đối với Lài . ” Kiểu này không khéo mình phải đi đưa kiệu thì khổ “_cô mỉm cười tự đắc với ý nghĩ đó của mình. Thảo nhìn chằm chằm cô bạn mà thắc mắc
– Mày cười cái gì thế hả Hồng?
– Tao đâu có
– Giấu ai chứ không giấu nổi tao đâu à!
– Tao giấu làm chi? Mày để ý thấy ông Chương với con bé Lài nhà mình có gì đặc biệt không?
Thảo liếc mắt nhìn xung quanh. Cô không tài nào hiểu được bạn mình muốn gì nên lắc đầu
– Chịu, tao chỉ thấy hai người có đầy đủ mắt, tay chân ..giống tao với mày thôi à
-Trời, tao kêu mày để ý đến cái khác kia, hơi đâu nhờ mày đếm coi hai người có bao nhiêu tay chân hả?
– Tức là coi hai người có gì chứ gì? Mày không chịu nói rõ gì hết. Đến lúc này, Thảo mới hiểu rõ ý bạn mình
– Sao?
– Bình thường.
– Tao thấy ông Chương thích con bé Lài đó mày