– ừ, đi làm dùm tao, nhớ đóng cửa phòng đó.
– Biết
Thấy bạn giận dỗi, Hồng cười. Đúng là quen nó lâu, tính trẻ con ấy vẫn không đổi. Nhưng biết đâu nhờ tính như thế, mà anh bồ của nó mới yêu say đắm. Thảo kể với Hồng”Ảnh mà không gặp tao thì y như rằng thế nào sau đó ảnh cũng phone cho tao à” . Ngẫm lại cảnh đơn chiết của mình, Hồng thấy chút gì đó được hưởng sự che chở trong vòng tay ấm áp của một người khác, được chạm vào làn da của người mình yêu thương, được thủ thỉ và nghe những lời ngọt ngào.
Đã bao lần, không biết vì sao mà cô khao khát được nghe tiếng chuông điện thoại, không phải của Thảo, của ai đó với giọng nói trầm ấm. Mà thôi! chính cô cũng từng nói cô không tin miệng lưỡi cả bọn con trai mà. Sao mà cô mâu thuẫn với chính bản thân mình như vậy chứ..Cô tập trung vào công việc của mình, cố quên đi những ước muốn kia.
Tiếng gõ cửa, Lài bước vào
– Chị Hồng ơi!
– Gì đó, có phone call báo gia đình cần gặp em nên em vào xin chị cho em về sớm hôm nay
-Gia đình có chuyện gì sao? Hồng lo lắng hỏi
– Em cũng không biết nữa
– Ừ thì em về, nhớ điền vào đơn nghe chưa!
– Em nhớ, nhưng em còn một lớp hồ sơ mà chưa giải quyết xong ..
– để đó chị làm cho. Về lo cho gia đình đi.
– em cám ơn chị nhiều. Quên nữa, chị nói anh Chương kiếm người khác chở về dùm em, bận kiểu này thì..
– ừ.
– Chào chị.
Tiếng gõ máy vẫn tiếp tục đều đều. Xem ra hôm nay cô phải làm mệt đây. Hồng thở dài…. Ánh chiều tà bắt đầu tắt cũng là lúc mọi người vội vã ra về. Chương thu xếp đống hồ sơ để trên bàn. Anh thở dài “mới vào đã một xấp kiểu này thì chắc mốt còn cao hơn nữa”.
– Anh đang than thở cho phận mình mới vào sao?
Chương ngước nhìn lên. Hồng đang đứng dựa cửa,hai tay bắt chéo nhau, cô mỉm cười.
– Cô có chuyện gì cần tôi giúp không?
– Không! Ngược lại là đằng khác.
– Là sao?
– Là con Lài có chuyện gấp nên về trước, nó nhờ tôi tìm giúp anh người chở về. Mà theo cái đà này thì xem ra tôi chở anh về là ý kiến hay nhất!
– Không sao đâu, bất quá tôi tự đón xe về cũng được. Cám ơn Hồng! Chương không muốn để tình huống tương tự xảy ra nữa nên đã quyết định từ chối.
– Đó là anh chọn nha! tôi về trước
Cô quay lưng đi mà như có gì đó nuối tiếc.. sao lạ lùng như thế! Rõ ràng hắn từ chối mà thì tại sao mình lại buồn chứ…hắn là sao quả tạ của mình thì việc hắn không đi xe mình thì phải mừng, cớ sao lại như thế này.. Hồng dắt xe ra mới phát hiện bánh xe bị xì “kiểu này chắc cán phải đinh hồi nào mình không biết”. Cô đang muốn về sớm thì tình huống lại xảy ra như thế này..Dắt xe qua bên kia đường, cô réo