– Bác Tám! Sửa xe dùm con đi bác!
Người đàn ông đang nằm gà gật trên chiếc ghế xếp, lật đật ngồi dậy khi nghe có người gọi
– Hồng hả con! Xe bị sao
– Xì bánh bác ơi! Bác sửa giúp con với!
– Dắt xe vào đây!
– Dạ!
Như một bậc thầy sửa xe, ông lão già đó nhanh tay lấy ra bộ đồ nghề của mình, xăm xoi từng chỗ trên ruột xe. Hồng ngồi cạnh đó chăm chăm nhìn thao tác của ông “Giá mình cung buết chút về sửa xe thì hay quá” rồi hỏi
– Bác ơi! Bữa nào bác rảnh chỉ con mấy khâu cơ bản sửa xe nha bác!
– Trời! Con gái mà, mấy cái này là của con trai chứ ai để tụi con gái tụi bây nhúng vô
– Khổ nỗi con không muốn lệ thuộc mấy con trai quá bác
– Ai kêu bây không kiếm người yêu đi
– Nhưng con chưa muốn bác…
– Những người chưa muốn là những người khao khát hơn ai đó con ơi!
Hồng im lặng “vậy ra mình đang rất muốn ư?” Lại một lần nữa ước mơ ấy quay trở về, cái khát khao được nằm gọn trong vòng tay của người yêu, cái ấm êm của sự che chở, những nụ hôn ngọt ngào, những sự ái ân.. sao giờ thế này..cô rùng mình một lát..khẽ liếc bên kia đường, Hồng thấy dáng ai như dáng Chương đang cố vẫy tay bắt xe nhưng xem ra anh chàng không may mắn cho lắm…
Như có cái gì đó thôi miên, cô đứng lên gọi lớn
-Anh chương, qua đây!
Lí trí cô như đang phản ứng với hành động khác thường đó..” sao lại kêu hắn qua chi?”. Chương băng qua đường, mỉm cười chào Hồng rồi sau đó phát hiện cạnh cô là chiếc xe đáng thương đang được vá lại..anh chợt hiểu để rồi sau đó có chút gì của sự thất vọng.. bởi không hiểu vì sao mà anh đã nghĩ Hồng cố nán lại chờ mình….Con người thật kì lạ! Người Chương thích thì anh không hề nghĩ tới ngay lúc này, còn Hồng chỉ là một người bình thường, đã từng chơi anh một đòn ngay khi anh lần đầu tiên bước vào thì sao anh lại như thế..
Hai con người vốn ban đầu đã không có thiện cảm với nhau nay bỗng có chút gì đó thay đổi mà cả hai vẫn không nhận ra..Chương nhìn Hồng hỏi
– Xe bị sao vậy?
– xì bánh, rõ khổ đang đói meo mà lại bị rơi vào cảnh này chứ
– Chưa ăn sao?
– có ăn trưa đâu, phải giải quyết công việc cho xong chứ!
– Hồng đừng có lo cho công việc nhiều quá mà hại thân
– Khó sửa quá
– Được mà, ai cũng có thể sửa được hết trừ khi người đó không cố gắng thôi!