Hồng chỉ nói nhỏ nhẹ
– Cái đó chỉ xem hành động của anh sao này thôi..rồi cô cười bất chợt. Chương cười, dường như có chút gì làm ấm lại trong lòng hai người. Một người là dân lâu năm của thành phố, một người là khách của cái thành phố rộng lớn này.
Và bất chợt, như chung cảm xúc hai người như số mệnh định sẵn gặp nhau..chung cảm xúc…
Chương buông tay ra và nói
– Thôi Hồng về đi, coi chừng cảm lạnh đó
– ừ..
Chương đứng lặng nhìn theo cô ra tới tận đầu ngõ..cũng như trước đây, anh trông theo dáng Lài nhưng thực sự thì anh không hề có cảm giác..chẳng qua là cái khuôn mẫu người con gái đã khiến anh nghiêng về Lài.
Nhưng hôm nay, tất cả đêu thay đổi..chỉ trong một ngày thôi..ông trời dường như đã cố sắp xếp cho hai người.. Với Chương, đêm nay anh sẽ thực sự khó quên…Hồng trong quán ấy đẹp kì ảo lạ thường, nó khiến anh nghĩ mình như trở lại cái thời mà trong văn chương thường nhắc tới về một thư sinh lạc vào chốn bồng lai, nên duyên với tiên nữ, để rồi mãi sau muốn về lạ thế gian thì không gặp lại người vợ mình…
Nhưng Chương khác, anh đang ở thế giới hiện thực, và nếu nàng tiên ấy trước mặt anh mà anh có thể cảm nhận được khuôn mặt, hơi thở, thân hình, mái tóc thì không bao giờ anh để mất người ấy… Và người con gái mà anh đang khao khát mong được tìm thấy khắp chân trời này dẫu cho thân anh có mệt mỏi dần theo năm tháng thì ..giờ đây anh như đã tìm được… Anh giờ đã có câu trả lời cho những hành động ngốc nghếch của mình trước Hồng..còn cô thì sao..không hiểu cô có cùng cảm giác như anh không…
Con người ta sinh ra đều luôn có hai cảm giác song song nhau..có hạnh phúc thì ắt có buồn vã, và ngược lại…Hồng chợt bâng khuâng cho đêm nay..Cô chắc mình không nghe lầm như Chương nói..Rõ ràng anh nói..trông cô đẹp lạ thường..Vậy thì cớ sao anh phải sửa lại chứ…Đã nhiều lúc trông thấy bè có cặp hết, thì cô lại nghĩ về mình bây giờ..không ai chia sẽ những lúc cô ốm đau, những lúc dường như cô muốn quỵ xuống trước thương trường đầy khốc liệt này. Thảo thì cũng có thể nhưng nó còn Luân. Còn cô thì ai cơ chứ?
Thân phận con gái không biết có tìm được bến trong hay không nữa..điều đó luôn ở trong suy nghĩ của Hồng, chính vì thế mặc dù mẹ cô luôn hối thúc cô có bạn trai để có gì mà lo cho mình..nhưng cô xem ra vẫn còn chưa chịu…Đêm nay đã xảy ra đến với cô và Chương..sao nó khiến cô ấm áp lạ thường…Cảm giác, linh tính cho cô biết rằng anh là người mà trời đã ban sẵn cho cô
Hồng đã quá mệt mỏi trong việc đi kiếm người yêu cho mình..nhưng nếu có thì cô phải chia nửa tâm trí của mình ra…một cho gia đình, một cho người yêu và công việc..mà cô thì không muốn cái nào cũng dở dang cả…Yêu để rồi khổ đau như Thảo khi Luân xa vắng thì không biết cô có làm được không nữa….
Dẫu sao thì cô cũng hạnh phúc đêm nay…một đêm thật đáng nhớ.Mà nếu sau này Chương có thương ai đi chăng nữa thì cô cũng vui vẻ chúc anh thật hạnh phúc….
Thời gian cuốn dòng người theo cơn xoáy của nó, trong đó có cả Chương, Hồng, Thảo…hai tháng trôi qua rồi nhưng tình cảm giữa Chương và Hồng vẫn chỉ dừng ở mức tình đồng nghiệp mặc dù trong thâm tâm cả hai muốn phá tan cái rào cản đi để mà tiến thêm một bước ..Chỉ có điều cả hai không thể nào đoán về nhau những suy nghĩ của người kia mặc dù hai người đều chia sẽ những tâm sự thầm kín của mình duy chỉ ..một điều thôi mà không ai thể nói ra được…
Có tiếng gõ cữa, Thảo bước vào với bộ mặt hí hửng làm cho Hồng cũng ngạc nhiê
– trúng số hả mày
– Trời còn hơn trúng số nữa
– Tao thấy con người trúng số thì ai cũng vui vẻ nhất vì tiền từ trên trời rơi xuống
– Chỉ có mày thôi..hhehe
– Cười vì cái gì ..nói ra mau con kia..đừng làm tao chết vì đau tim, mệt óc vì đoán nữa
– Hôm nay, anh Luân của tao về nè
– Trời ạ..mày làm tao đau tim quá..mừng cho mày
– cám ơn..tụi tao tính đi đâu chơi vì hôm nay là Valentine rồi..ảnh về đúng dịp thật á
– Ngày Valentine rồi à..sao tao không biết vậy cà