– Tao chẳng thấy có mưu với đồ gì đây hết
– Mốt nếu có gì thì đừng than là sao tao không báo cho mày trước..Mắc công lúc đó có người nói đã phải rước sao quả tạ
Hồng cười..trong thâm tâm cô mong sao nếu được thì hay quá nhưng thực tế vẫn là thực tế. Lài chắc hẳn là vui lắm khi biết rằng người nó thương đáp lại tình cảm của nó. Còn cô vẫn mãi là cô, trái tim cô không còn ai để nhớ để mà thương. Có tiếng nói vọng từ dưới nhà
– Hồng! Cháu có bạn trai tới tìm
– Dạ! cám ơn bác
Thảo đang ăn bò bía, cô bụm miệng ngồi cười
– Mày nghe má tao nói gì chưa?
– Tao biết..chẳng có gì hết á
– Hehehe…bạn trai nhá..anh Chương là bạn trai mày nhé
– Con này, tao giải quyết bốn cái thôi, còn lại giao cho mày đó. Ăn lẹ rồi chuẩn bị đi gặp Luân đi
– Mày né hay lắm à
– Tao không né. Gần sắp tới giờ của mày rồi kìa
– Á..
Hồng chạy xuống nhà vẫn còn nghe tiếng Thảo ngồi cười
– bạn trai nhá! Hai người mà thành đôi chắc phải cảm ơn mẹ tao đó
– Ừ! Hồng đáp lại với mong muốn như lời nói đó sẽ là sự thật
Chương đang đậu ở ngoài, anh nhìn chung quanh để xem xét. Trông anh bình thản đến kì lạ..chắc hôm nay là ngày anh sẽ nói và bày tỏ lòng mình nên anh cố tỏ ra tất cả đều đang trong tầm kiểm soát.
Hồng bước ra, Chương quay lại..Một thoáng sững sờ làm cô ngạc nhiên
– Tôi có gì à
– Không…chỉ tại Hồng đẹp thiệt
– Tức cười quá ông ơi! Thôi đi