– Tại tôi muốn thăm dò xem con gái mấy người có quá phức tạp không đó mà
– Trời…hết ý kiến luôn rồi
– cô ăn đi..nguội rồi kìa
Giải quyết xong, hai người đi tới tiệm quà mà Hông biết..trông Chương có vẻ như bình thường..mà cũng như chẳng quan tâm gì hết tới quà cáp lúc này mặc dù anh đã tỏ ra rất hồi hộp…Mà thôi, anh đâu phải là của cô đâu
– Anh thấy cái này thế nào
– Cũng được
– đi mua quà cho người của anh mà anh cứ cái gì cũng được sao mà mua…
– Tôi không biết nữa…hay là cô để tôi đi coi khắc chỗ này đi rồi tính
– Tuỳ anh..tôi lại coi chỗ kia
– Ừ
Một lúc sau, hai người gặp mặt…Chương có gì đó giấu đằng sau lưng anh…Hồng ngạc nhiên hỏi
– Anh có gì mà cứ như là sợ ai thấy á
– Quà mà lị
– Anh mua rồi?
– Ừ..không cho cô biết được đâu…bí mật quân sự à
– Tôi có quen hay phải là người anh sẽ tỏ tình đâu mà bí với chả mật..cũng chả ham thắc mắc làm chi …
– Hehe…giờ cô muốn đi đâu không?
– Tôi về..mệt rồi
– Về thiệt à?
– tất nhiên, giải quyết cho anh với con Thảo xong rồi thì về chứ sao
– Cô không có bạn trai gì hết à
– Đã bảo tôi là chằn rồi..anh dư sức biết mà
– Ừ..thế thì tôi không hỏi nữa.. đưa cô về vậy
Một nỗi tủi hờn nhen lên trong Hồng…người tôi thương là anh đâý..anh có biết không? Mà biết thì để làm gì cơ chứ…có ích gì đâu.