Mẹ anh bước đến cạnh hồi nào Chương cũng không hay. Bà vừa mới từ quê lên thăm anh tuần trước. Nhìn anh rồi nhìn gói quà đang ở trên bàn
– Con sao thế? Còn gói quà này của ai mà con không mở.
– con không sao đâu, chắc tại làm việc mệt quá mà.
– Mẹ không biết chuyện gì hết về cá nhân của con, nhưng mẹ nghĩ trong ngày này, mà có người nào đó tặng con một chút tấm lòng. Con lại không mở để rồi lúc người ấy hỏi thì con ăn nói sao? Dẫu rằng có thích hay không thì con cũng nên mở để mà biết ai chứ? Mẹ thấy không tên người gửi trên quà nên mẹ khuyên con.
– Vâng, lát nữa con sẽ làm
– Mẹ đưa ý kiến cho con thôi. Còn không thì cũng không sao.
– giờ này sao mẹ chưa ngủ?
– Tại mẹ thấy còn đèn ở phòng khách sáng nên biết con còn thức.
– Mẹ đi ngủ đi, mai về quê lại rồi. Nhưng đồ con mua cho mẹ, mẹ sắp hết chưa
– Rồi. Thôi mẹ đi ngủ đây
Chỉ một thoáng rồi tất cả đâu vào đấy, im lặng hoàn lại im lặng. Anh thở dài. Mẹ sao hiểu được tâm trạng mình, người con gái mình yêu thì không chấp nhận mình. Thì mình đâu còn ham muốn để mà đón nhận người khác chứ…Anh đã từ chối Lài cũng chỉ vì anh biết anh yêu Hồng thực sự và anh biết không ai thể thay thế cô được trong tâm trí anh. Anh biết giờ này, Lài đang khóc hay làm gì đó để mà quên đi tất cả..Giống anh giờ..sao mà vô vị quá đi…Rồi anh nhìn gói quà..anh giận dữ quơ và…bất ngờ, nó rớt xuống sàn nhà nhưng không gây tiếng động..giống như nhẹ tênh vậy…Quà gì mà kì vậy…Tò mò, anh nhặt nó lên và mở ra..từ từ…hết bất ngờ này tới bất ngờ khác…đó là hũ bằng giấy làm bằng tay và đựơc bọc lại bằng giấy kiếng đàng hoàng. Anh mở ra, bên trong toàn là những con hạc cũng bằng giấy nhưng với tất cả những màu sắc, từ trắng tới xanh, vàng..tất cả xen lẫn nhau…
Anh đổ hũ giấy, từng cánh hạc rơi ra…1,2,3,4…rất nhiều..xem ra khỗ chủ của nó đã phải làm trước đó và giờ đưa cho anh…Một mảnh giấy nhỏ rơi ra. Anh cầm lên đọc..
Anh Chương!
Những cánh hạc này, em đã làm từ hơn tháng trước. Thực sự, em cũng mới học thôi nhưng em đã cố làm cho đủ năm trăm cánh hạc. Vì em biết nó tượng trưng cho sự bền vững mãi mãi. Hôm nay, em đã hiểu được lòng anh, điều mà em đã chờ đợi rất lâu. Thực sự, em rất bất ngờ và hạnh phúc nữa. Em yêu anh! Thực sự..những cánh hạc này tượng trưng cho tình yêu mà em dành cho anh..nó không phải về số lượng mà về ý nghĩa..mãi mãi..em yêu anh…thực sự Chương! Cũng như anh nói không thể nào tặng chocolate vì nó vừa đắng mà cũng ngọt ngào, em quyết định tặng anh những con hạc này.. Hiểu em chứ anh?
Chúc anh ngủ ngon!
Hồng
Quên nữa, anh nhớ cho em gửi lời chúc chuyến đi tốt đẹp tới mẹ anh. Nhắn với bà rằng em giờ đang thèm món ốc xào bà làm rồi..hic..hic
Vậy ra..Chương hét lên sung sướng..cũng may anh còn nhớ mẹ đang ngủ.. Anh xoè tay đón lấy những cánh hạc mà Hồng cố công làm cho mình..nâng niu chúng..mai thôi, anh sẽ bắt em ăn uống đàng hoàng..anh hứa với em là anh sẽ học món ốc xào để làm cho em ăn Hồng ơi! Mai thôi…trong mơ, anh thấy mình tay trong tay với cô cũng trong dịp valentine với những ảo mộng bao quanh…và bất chợt từ đâu một đàn hạc với tất cả màu sắc rực rỡ vây quanh hai người, hiện lên hình trái tim…
Cánh hạc….ngày mai xem ra không dài lắm đâu! (Hết)
(Truyện 18+ sướng nhất tại Truyen18.cc)