Đúng hai tiếng cám ơn xong, Chương quay người hòa vào mọi người đang quây quanh anh . Hồng thấy Chương như thế cũng hơi chột dạ . Cô biết nãy mình có nói quá lời vì rõ ràng anh không hề cố ý, đó chỉ là phản xạ tự nhiên, nếu là cô thì cô cũng sẽ làm như vậy . Chỉ tại ác cảm ban đầu nên cô trút giận lên anh .. Nhưng chẳng lẽ mình chạy theo xin lỗi rồi mọi người sẽ bu quanh hỏi chuyện gì đã xảy ra thì sao ? Hồng đắn đo đứng mãi cho tới khi Thảo chạy ra
– Sao mày đứng ngoài này ? Còn không mau vào chiến đấu nữa chứ
– Tao …
– Lại dở chứng không ăn nữa hả ? Muốn mọi người hùa ra khiêng mày vào như lúc trước à ?
– Tao không biết tại sao tao không muốn ăn lúc này ?
– Hay .. hai người cãi nhau trên đường đi hả ? Anh Chương làm gì mày ?
– Có .. Không .. tại bất chợt tao không muốn thế thôi . Mày biết tao quá rồi
– Đúng nhưng mày thường không muốn ăn khi mày làm cái gì đó sai hay cãi nhau sao đó … cho nên tao nghĩ ..
– không có đâu .. thôi mày đừng nói nữa, tụi mình vào mắc công mọi người chờ .
– nhưng, mày nói không muốn ăn mà ..
– Tao đổi ý rồi, đứng nghe mày nói nữa chắc tao chết . Thà ăn còn hơn nghe mày nói
– Giỏi lắm con kia! Tao không tin là tao không moi được chuyện từ mày
– Cứ tự nhiên . Mày có vào không hả ?
– vào .
Thảo và Hồng bứơc vào tiệm, bên trong mọi người đã tụ tập ngồi quanh bàn . Thảo ngồi xuống chỗ của mình, kế trưởng phòng . Còn Hồng thì miễn cưỡng lắm mới ngồi cạnh Chương . Không biết vô tình hay cố ý mà ai đã để sẵn cái ghế trống cạnh Chương nên Hồng đành chấp nhận tình cảnh này .
Xung quanh, mọi người cười nói vui vẻ . Duy chỉ có Hồng thì chỉ lâu lắm mới nở nụ cười cho qua chuyện . Cô không biết rằng cả buổi Thảo quan sát cô một cách kĩ lưỡng, không hề bỏ sót một thái độ nào của cô bạn mình . Còn Chương thì cười nói vui vẻ, thật ra anh cũng chẳng hứng thú gì mấy với tiệc tùng nhưng mọi người đã như thế này thì anh cũng phải góp vui chút . Chỉ có điều anh rất bực mình khi Hồng gọi anh là người mượn thời cơ để làm điều sai trái . Suốt cả buổi, anh không hề để ý xem thái độ của Hồng thế nào, rằng cô có chút ăn năn gì không khi anh quay lưng không thèm nhìn cô . Chương không muốn tốn thì giờ để chỉ ngồi cãi những chuyện vớ vẫn với cô .
Tiệc tàn, ai nấy đều chuẩn bị ra về trong tâm trạng vui vẻ . Thì bỗng Thảo la lên
– Óai! Vậy lấy ai chở anh Chương về đây ?
Chỉ có câu hỏi đó thôi mà mọi người đều nhao nhao cả lên . Cũng phải thôi, không biết kiếp trước tất cả có nợ nhau không mà ùm vào toàn là nữ với nữ, chẳng lấy một chàng trai nào cho ra hồn cả . Cho nên khi Chương vào, các nữ nhi trong công ty, chính xác thì trong khu vực này thì rất vui mừng . Chí ít cũng có người đỡ đần công việc nặng nhọc của mình .
Chương nghe thế liền cười
– Để tôi đón xe ôm về cũng được
– Í, không đựơc . Ai để của báu của cả phòng .. lộn .. người mới vào phải đón xe về chứ, phải không mấy chị ?
– Đúng rồi
– Thế giờ tới ai chở anh Chương về đây ?
– Khó à nha! Nhà anh Chương cũng xa lắm à, mà tụi này ai cũng bận việc hết!