Thấy cứ ngồi mà chờ Long tấn công thì chẳng biết đến bao giờ nên tôi chủ động ôm Long sát vào lòng, đưa tay cởi nút án trên ngực Long ra, Long ngồi chết trân chịu trận… Một hồi sau Long cũng đã bắt đầu dạn dĩ được đôi chút nên tay hắn đã bắt đầu mò lên ngực tôi và từ từ mở hàng nút áo trên ngực tôi ra….cứ từng bước từng bước tôi và Long đã thật sự nhạp cuộc. Kể ra thì Long cũng ngon lành lắm, con cặc của Long cũng to bự và dũng mãnh như ai, và hai đứa tôi đã xáp trận bất phân thắng bại mãi đến gần sáng môi vãn tuồng. Những đêm tiếp theo đó hai đứa tôi đã nhập trận liên miên và ngày Long đi người tôi mệt mỏi rã rời, chắc Long cũng chẳng hơn gì tôi.
Những ngày Long đi rồi tôi cảm thấy nhớ nhô…và buổi tổi cứ tôi gần mười giờ là tôi lại tưỏng tượng như có tiếng ai lục cục ờ ngoài cừa sổ và những cơn sốt trong người lại dâng lên làm tôi thật khó ngủ.
Một buổi chiều tan học vừa về tới nhà chưa kịp ăn cơm thì đã thấy xe Jeep của Bình tới đậu trước ngõ. Nhìn thấy xe nhà binh thím Tư thắc mắc lên tiếng hỏi:
– Ủa, xe nhà binh của ai đậu tniớc nhà mình vậy kìa ?
Tôi vội lên tiếng:
– Dạ xe trong sư đoàn ra mời con đi hát đó thím Tư.
Nãy giờ chú Tư ngồi yên nay môi lên tiếng:
– Môi hát đó, còn hát gì nữa, mời gì mời hoài vậy ?
Tôi vội trả lời:
– Dạ hôm trước là hát cho lễ dưỡng quân, còn bữa nay họ tới mời con cuối tháng hát cho lề thăng chức của ông tướng tư lệnh sư đoàn. Chú Tư để con ra mở cứa cho họ vô nhà rồi chú Tư nói chuyện vôi họ…
Tôi ra tôi ngõ thì Bình đã bưởc xuống xe, tay ôm một gói quà lớn. Vẫn trong bộ quân phục ủi thẳng nếp Bình cười thật tươi lên tiếng:
– May quá Mến đã về, đậu xe ở cừa tôi cứ nghĩ là Mến chưa về tôi, bây giờ tôi vào nhà được không?
– Dạ xin mời thiếu úy vào nhà chơi, chú thím tôi đang ờ trong nhà.
Sau những xã giao thường lệ Bình vào đề ngay:
– Thưa ông bà cô Mến đây hôm trưôc trình diễn thật tuyệt vời, anh em binh sĩ trong sư đoàn rất ái mộ, riêng ông tưông tư lệnh sư đoàn thì rất mong muốn được cô Mến nhận lời hát trong lễ thăng chức của ông được tổ chức vào cuối tháng này. Quay qua tôi Bình trao gói quà lớn và nói:
– Đây là quà của ông tướng nhở tôi trao tôi cô để cám ơn về buổi trình diễn vừa qua và để mời cô hát trong đêm lễ thăng chúc của ông.
Chú thím Tư vui ra mặt, ông bà mời thiếu úy Bình ngồi nói chuyện để hỏi thăm về đêm trình diễn. Bình đã hết lời ca ngợi tôi và mong muổn được tôi cộng tác trong ban văn nghệ của phòng Tâm lý chiến sư đoàn trong các buổi trình diễn ủy lạo binh sĩ sau này. Chuyện vãn khoảng hơn nứa tiếng thì Bình cáo từ ra về và hẹn sẽ trở lại thông báo giờ giấc chính thức cùng đưa giấy mời của sư đoàn tới chú thím Tư tôi. Tôi tiễn Bình ra cửa, trên đường đi Bình ngập ngừng hoài cuối cùng mới nói:
– Tôi muốn mời Mến cuối tuần này đi ăn cơm Mến chịu đi không ?
Thật lòng thì tôi cũng muốn đi lắm nhưng còn làm bộ chút cho ra vẻ nên òm ờ:
Từ từ đi anh, hôm nào thấy được thì em sẽ cho anh hay…
– Đừng để anh dài càng cổ như con cò nghe Mến?
Tôi không trả lời mà nhìn Bình cười một nụ cười đầy hứa hẹn. Bình lên xe chạy đi mà con mắt như còn muốn để lại.
Vài ngày sau đó, một buổi chiều tan học tôi cùng đám con Mừng, Thúy, Hồng vừa bưởc ra khỏi cổng trtlờng, miệng đang ríu rít nói chuyện trên trời dưôi đất, cả đám định rủ nhau đi ăn chè thì có một anh lính trẻ thắng xe gắn máy ngay trước mặt tụi tôi và đưa cho tôi một gói quà nhỏ, hắn nói:
– Thiếu úy Bình sai tôi đưa gói quà này cho cô…
Cầm gói quà chưa kịp nói lời cám ơn thì anh lính đã rồ xe chạy đi. Đám bạn thấy vậy bu lại quanh tôi đòi mở quà cho xem. Con Hồng cười khúc khích nói:
– Tui bảo dảm là kẹo đó…
Con Mừng chêm vào:
– Kẹo là phụ thôi, trong kẹo phải cổ thơ nữa môi đúng… mấy bồ không tin thì tôi dám cá đó…
Cả đám cười rộ nhìn tôi lúng túng tay cầm gói quà chưa dám mở. Con Mừng được thể tấn công thêm:
– Mở đại đi mà, có kẹo thì cho tụi này ăn vói chở có gì đâu mà ngại, tụi này không dám đòi xem thư đâu
Nói rồi nó chồm tới như muốn giựt gói quà trên tay tôi, tứng thế quá tôi phải lên tiếng:
– Từ từ để tui mở, mấy bồ làm gì thấy ghê quá à?
Vì tụi bạn rần rần quá làm tay tôi hơn run nên khi mờ gói quà tôi đã làm rơi xuống đất lá thư, nhanh tay con nhỏ Hồng chụp lấy chạy ra xa và la lớn:
– Đúng là thơ rồi mấy đứa ơi? ủa mà sao cụt ngẳng vậy nè, chỉ một câu thôi sao ? mấy bồ nghe tôi đọc đay: “Cổ anh dã dài hơn con rồi đó Mến ơi” thơ cái gì mà kỳ cục vậy mấy đứa ?
Cả đám xì xào thắc mắc chẳng ai hiểu gì cả, con Hồng thấy thơ có vẻ bí hiểm quá nên cười cười đưa lại cho tôi và nói:
– Thôi cái giấy này không quan trọng, trả bồ đó, mở hộp ra xem có gì ăn được không chia cho tụi này ăn với.
Tôi cầm tờ giấy liếc qua rồi bỏ vào trong cặp và mờ gói quà ra. Cả bọn cùng la lên:
– Ô mai, ô mai các bồ ơi…
Thế là tụi nó xúm vào, đứa thì một cục đứa thì hai cục, loáng một cái mà đã hết gần một nửa hộp ô mai của tôi. Sau đó khi tới tiệm chè tụi nó còn bắt tôi phải bao vì có tin vui và mới nhận được quà.
Buổi chiều hôm đó đúng là buổi chiều lỗ vốn của tôi.
Và chuyện phải đến đã đến… Hôm đó ngày Chủ nhật, buồn quá chẳng biết làm gì. Buổi sáng tôi vào phòng mờ Radio nằm nghe cải lương của đài phát thanh thì con Mừng đến réo um sùm ngoài ngõ.
Tôi lật đật chạy ra mờ cửa thì Mừng ghé tai tôi nói nhỏ:
– Cha thiếu úy Bình nhờ tui tôi đón bồ ra phố ăn kem đó, để tui vào xin phép cho bồ đi.