Cả đêm tôi không ngủ được, trằn trọc vởi ý nghĩ có phải tôi đã yêu Lý Bình Vân rồi không. Một phần trong tôi muốn tin đó là sự thật, nhưng phần còn lại thì nhất định cãi là tôi không thể nào yêu một người nguội lạnh, vô tình và coi tôi rẻ như vậy được Tôi ưôc gì được ở bên anh ta một phút để nhìn vào mắt anh ta coi anh ta thật sự nghĩ gì về mình.
Sáng sôm tôi đang quét sân thì thằng bé hàng xóm gọi vôi sang:
– Chị Mến ơi, cái anh bữa hổm gởi cho chị cái gì nữa nè.
Mừng quính tôi giựt cái. thơ trong tay thằng nhỏ rồi chạy thẳng vào phòng. Đúng là thơ của Lý Bình Vân:
Mến!
Anh ở Mỹ Tho ngày hôm nay. Em có rãnh đi chơi với anh không? Hẹn em chiều nay ở quán nước bến xe.
L.B.Vân
Cả buổi sáng hôm đó người tôi cứ như đang đi trên mây, lơ lơ lửng lửng thiệt tức cười. Chiều tôi xin phép chú thím Tư đi tới nhà nhỏ bạn học bài thi. Đạp xe tới chỗ hẹn vởi Vân tôi nghe tim mình đập thật mạnh, cảm giác thật là lạ. Lý Bình Vân chẳng biểu lộ chút cảm xúc gì khi thấy tôi, anh nói tỉnh bơ:
– Em chịu ra gặp anh rồi sao?
Tôi mỉm cười thật hiền, tôi trở thành con cừu non ngoan ngoãn lúc nào không biết. Vân gọi cho tôi ly kem. Người tôi đang nóng, tôi ăn kem thật ngon lành. Hơn một tiếng đồng hồ ngồi bên Vân tôi trở thành con Mến của những ngày mới quen biết Thiện, khù khò ngây thớ và rất lọng cọng. Tôi không biết nói gì, không biết làm gì chỉ cười và làm theo tất cả những gì Vân muốn. Ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi là tôi cần phải cho Vân thấy tôi hơn tất cả những con đàn bà khác mà anh từng quen biết. Trời sụp tối Vân đứng dậy nắm tay tôi kéo ra khỏi quán.
– Mình đi dạo đi em ngồi đây lâu quá rồi, nực quá.
Chúng tôi đi ra bờ sông. Trời đêm nay thật đẹp. Mảnh trăng khuyết treo lơ lửng đủ sáng để chúng tôi đi bộ một cách thoải mái nhưng không đến nỗi quá sáng để làm mất cái lãng mạn của đêm trăng. Chúng tôi đi lâu lắm, tôi không biết là bao xa nữa. Vân nắm tay tôi nhưng anh không nói gì, mắt anh nhìn đâu đâu như anh đang suy nghĩ một chuyện gì đó rất quan trọng. Tôi không dám lên tiếng hỏi chỉ nín thinh đi theo anh. Bỗng Vân lên tiếng:
– Em có nực không? mình đi tắm đi.
Tôi ngạc nhiên trước lời đề nghị của Vân nhưng không lên tiếng, Vân lại tiếp:
– Đừng sợ, ờ đây vắng lắm không ai thấy mình đâu
Vừa nói Vân vừa lui cui ngồi xuống cởi đồ, tôi không biết nói sao nên đứng chết trân.
– Lẹ lên đi em.
– Em không tắm đâu ướt đồ hết thì sao.
Chút xíu là khô chứ gì, em làm như anh nè, cởi áo ngoài ra chỉ để lại đồ lót thôi.
Tôi như người bị thôi miên cứ lặng lẽ làm theo chỉ thị của Vân chẳng có ý kiến gì cả. Vân lôi tôi theo xuổng nưóc thật dễ dàng. Nước mát lạnh thật là dễ chịu. Chúng tôi bơi sóng đôi ra xa. Trăng đẹp quá. ở ngoài này chỉ có trăng với nước. ánh trăng bàng bạc lấp lánh trên mặt sông làm tôi có cảm tưởng mình đang lạc vào một thế giới khác. Chúng tôi đang ờ trong thế giới riêng của chúng tôi, một thế giới chỉ có tôi,Vân, trăng và nước. Tôi bơi sát bên Vân, choàng tay ôm lấy anh. Thân thể chúng tôi nhẹ tênh, trơn tuột. Tôi hôn lên môi anh nhưng không dám hôn lâu vì sợ uống nước. Chúng tôi quấn vào nhau như hai con rắn nước. Tay Vân vờn nhẹ soa nắn lên mu lồn tôi, dùng ngón tay ấn thẳng vào trong sâu mà ngoáy, nạo làm tôi cong nlôn người lại. Tiếp tục những động tác tay thêm một đỗi nữa Vân đổi thế cúi xuống hôn ngực tôi và bú, nhằn nhẹ trên đầu vú tôi làm cho người tôi tê cứng lại. Chắc tới dó Vân cũng đã chịu đời hết nổi rồi nên anh khẽ dìu tôi bơi vào bờ và lấy quần áo của anh trải ra đám cỏ non ven sông cho tôi nằm xuống rồi anh vờn trên người tôi hôn liếm nhẹ nhàng từ đầu tôi chân làm cho tôi nổi gai ốc cùng khắp. Phải công nhận Vân thật bình tĩnh anh tuần tự hôn liếm thật kỹ lưỡng chẳng xót chỗ nào, anh làm công việc thật chăm chỉ y như một tên thợ sơn chuyên nghiệp. Tới lúc người tôi đã như cục lửa bốc khói thì Vân đứng dậy kéo tôi cùng đứng lên theo, anh khum người xuống bồng hỏng chân tôi khỏi mặt đất và để ngay con cặc căng cứng khá lôn của anh đâm tụốt vào tận trong sâu. Vôi tư thế đó anh cà hảy cà hảy thật mạnh một hồi khá lâu làm cho tôi sướng rên lên chẳng còn biết gì tôi chung quanh nữa. Tiếp tục thêm chừng một hồi nữa thì anh rùn chân xuống ngồi dạng chân ra chổng ngược con cặc lên để tôi ngồi lên mà cà hảy tiếp, làm thêm một đỗi nữa Vân có vẻ mệt anh nói tôi thay anh ngồi trên mà nhịp xuống, tôi theo lời Vân nhịp liên tục, nhịp sưóng mờ cả mắt mà Vân vẫn như cây cột cờ trơ trơ bền bỉ chịu… cho tôi khi tôi vã mồ hôi ra như tắm thì Vân mói đổi tư thế đặt tôi nằm xuống anh leo lên chèo thật mạnh mẽ, chèo mỗi lúc mỗi tăng tốc độ làm người tôi như muốn dập ra trăm mảnh. Tới khi Vân xuống ngựa thì người tôi như mê đi chẳng còn biết gì nữa.
Hai đứa ôm nhau nằm giữa trời đất cả giờ sau môi tỉnh lại. Đang lo kiếm quần áo mặc vào để về thì bỗng có tiếng quát thật lôn và ánh đèn bin sáng từng rọi thẳng vào thân thể không mảnh vải của hai đứa. Tôi hốt hoảng chụp cái áo dưới đất che vội lên bộ ngực trong khi Vân lo thủ cái quần xỏ vào nhưng không kịp…vì bị một tên chĩa súng giựt mất liệng xuống giòng sông bắt đúng im. Vân hốt hoảng lắp bắp:
– Mấy ông là ai ? … tụi tưi đâu có làm gì mà mấy ông làm thấy ghê vậy…
ánh đèn pin quay rọi ngay vào mặt Vân.
Một tên cười gằn trả lời:
– À từ nãy giờ tao tường ai, ai dè là mày, thằng kép hát, chuyến này mày chết rồi con ơi, tao cho mày thanh bại danh liệt luôn…
Vân lộ vẻ lo sợ ra mặt…anh định nói nữa thì tên đó nạt bắt im.
Khi đó tôi mới nhìn rõ thì thấy tụi nó chỉ có hai tên, tên nào trên tay cũng cầm súng hết. Tên nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng:
– Con nhỏ này cũng là ca sĩ đó anh Ba, nó là cháu của thằng cha Tư Tùng dó… em biết rõ nó mà.
Nghe tên đó nói vậy tôi điểng hồn muổn xỉu luôn, quay nhìn cho rõ mặt hắn thì thấy lạ hoắc, tôi thắc mắc chẳng biết tại sao nó lại biết tôi rõ vậy… tên đó lại nói tiếp:
– Anh Ba tính sao, có đem tụi nó về đồn không?
Tên Ba quay đèn pin soi ngay vào người tôi nhìn ngắm từ đầu đến chân một hồi rồi bước lại nói nhỏ với tên kia điều gì không biết, sau đó tên Ba giao đèn pin cho tên nọ ròi bưôc tôi dùng áo của Vân cột tay Vân chéo ngược ra sau, Vân vùng vằng chống đối thì tên này đã dùng bá súng khện vào bụng anh hai cái thật mạnh.Tôi sợ quá khóc ré lên và lên tiếng năn nỉ xin tha thì tên đó cười nói:
– Nhỏ này đẹp quá trời, học hành không lo học, lo đi mê kép cải lương, chuyến này tao cho chú mày biết là mày chết…
Tôi điếng người muốn xỉu chân đứng không còn vững nữa tay ôm mặt khóc.
Tên kia nãy giờ im lặng bỗng tiến lại gần tôi ghé tai nói:
– Thôi em đừng sợ nữa, bây giờ em đi theo anh Ba lại đằng kia anh Ba ảnh hỏi cung một hồi rồi ảnh sẽ tha cho về.
Nghe vậy tôi mừng quá nín khóc lật đật định đi theo tên Ba thì Vân lên tiếng:
– Em ở đó không đi đâu hết, muốn gì thì đứng đây hỏi cũng được.
Tên Ba nổi điên trước lời phản đối của Vân hắn xấn lại dện cho Vân một bạt tai nhá lửa, hắn gàm gừ:
– Thằng này mày muốn chết hả, tao đem mày về đồn kêu dân chúng lại coi mày đang cời truồng bây giờ. Biết thân thì ngồi yên đó.
Dứt câu hắn nắm tay tôi kéo đi te te lại bụi cỏ cách xa chỗ Vân ngồi khoảng hơn chục thưôc. Thấy tôi tỏ vẻ chống đối hắn hăm dọa:
– Em mà lộn xộn là qua bắt em cởi truồng đem về đồn kêu chú em lại lãnh đó, nằm yên di rồi qua sẽ cho về…