Cô vợ Tàu Liêm cưới lần thứ 4 nhân dịp vào tiếp xăng dầu cho một căn cứ gần Đông Hà, lễ cưới hết một lít xăng và nửa bao thuốc sông Cầu. Con bé đẹp như tài tử màn bạc vì có lẽ nàng là tài tử điện ảnh chi đó hay ít nhất cũng phải là người mẫu. Nàng luôn luôn mặc xường xám, đứng nghiêng nghiêng để lộ một chân hở lên tận qúa đùi. Đôi mắt to liếc kiểu đưa tình ngầm ý khoe bộ ngực nẩy nở căng tràn dưới lớp vải lụa bóng hỏi đàn ông nào chẳng ham. Người ta bảo “Giàu nhờ bạn sang nhờ vợ” rất là đúng vì Liêm thuộc loại “bán vợ đợ con” nên cho thuê vợ không biết bao nhiêu lần, từ tấm ny lông đến chiếc điếu cày, điếu thuốc gói kẹo cỡ nào Liêm cũng nhận. Tội nghiệp những thằng lính rừng xanh như tàu lá vì thiếu ánh mặt trời, thiếu ăn và thiếu hơi đàn bà. Mượn được vợ Liêm là lỉnh vào rừng ngắm nghía, hôn hít thoả thuê rồi từ từ thủ dâm. Cũng có thằng hùng hục, mắt trợn ngược nhìn vợ Liêm trong khi bắt “chị Năm chị Mười” bơm dầu toát cả mồ hôi trán. Lúc bắn thì xa cả thước, đặc quánh như keo, nhờ vậy mà rừng Trường Sơn càng ngày càng dầy đặc
Chiều biên giới anh và em địt nhau thiệt phê – Truyện 18+
Trời chạng vạng tối dù đồng hồ chưa quá 5 giờ chiều, lính đoàn 3 vừa thức dậy, tụ tập quanh ấm trà. Khói thuốc lào thơm nồng cả lán. Đây đó bọn lính thì thầm trao đổi vợ, câu chuyện nghe có vẻ kỳ quái nhưng thằng nào sống sót sau một năm đều lấy vợ Trường Sơn theo kiểu này.
Liêm cũng có một cô vợ Đài Loan, hay Hồng Kông gì đó không rõ, đời vợ thứ 4. Chỉ những thằng lính lái xe mới có cái may mắn như Liêm còn bọn dép lốp thì có được một vợ đã là phước tổ 3 đời nhà nó, phần lớn lính bộ đội độc thân phải mượn vợ một đêm hay nói đúng ra thì thuê cô nàng với giá vài ba điếu hay dúm thuốc lào Cẩm Lệ. Đời lính tráng dù áo xanh hay áo rằn ri cũng chỉ là những kẻ khốn nạn mà người chơi cờ sẵn sàng thí chốt đổi xe không thương tiếc nên không có gì là quan trọng hay đạo đức như sách vở ông bà, chỉ có những giây phút còn nhịp thở là đáng kể mà thôi..
Truyện 18+ Chiều biên giới anh và em địt nhau thiệt phê
Cô vợ Tàu Liêm cưới lần thứ 4 nhân dịp vào tiếp xăng dầu cho một căn cứ gần Đông Hà, lễ cưới hết một lít xăng và nửa bao thuốc sông Cầu. Con bé đẹp như tài tử màn bạc vì có lẽ nàng là tài tử điện ảnh chi đó hay ít nhất cũng phải là người mẫu. Nàng luôn luôn mặc xường xám, đứng nghiêng nghiêng để lộ một chân hở lên tận qúa đùi. Đôi mắt to liếc kiểu đưa tình ngầm ý khoe bộ ngực nẩy nở căng tràn dưới lớp vải lụa bóng hỏi đàn ông nào chẳng ham. Người ta bảo “Giàu nhờ bạn sang nhờ vợ” rất là đúng vì Liêm thuộc loại “bán vợ đợ con” nên cho thuê vợ không biết bao nhiêu lần, từ tấm ny lông đến chiếc điếu cày, điếu thuốc gói kẹo cỡ nào Liêm cũng nhận. Tội nghiệp những thằng lính rừng xanh như tàu lá vì thiếu ánh mặt trời, thiếu ăn và thiếu hơi đàn bà. Mượn được vợ Liêm là lỉnh vào rừng ngắm nghía, hôn hít thoả thuê rồi từ từ thủ dâm. Cũng có thằng hùng hục, mắt trợn ngược nhìn vợ Liêm trong khi bắt “chị Năm chị Mười” bơm dầu toát cả mồ hôi trán. Lúc bắn thì xa cả thước, đặc quánh như keo, nhờ vậy mà rừng Trường Sơn càng ngày càng dầy đặc
Nhận công tác xong, Liêm lầm lũi ăn bữa cơm mà lòng buồn vô hạn, chuyến này có lẽ “xanh cỏ” thật. Lính lái xe chết quá nhiều đến độ các trường huấn luyện không cung ứng kịp và những tay lái trên 3 năm như Liêm bây giờ phải lái một mình một ngựa chứ không còn được tài phụ hay thợ máy đi theo nữa.Chiến cuộc càng ngày càng khốc liệt, nhiều đoạn đường mòn chỉ còn trông mong vào thằng giao liên bé con hỗn láo như gấu vì mìn dày đặc như nấm và các ngã chia bây giờ chằng chịt như màng nhện, đi lầm là hết đường quay đầu hoặc lao xuống vực núi mất xác. Đã vậy chuyến này lại phải lái đêm bịt đèn trên con đường mòn nổi tiếng ” gân gà ” dài hơn 200 cây số. Sống chết cũng do số, Liêm an ủi chính mình rồi lầm lũi thu xếp lương khô nước uống. Đúng 9 giờ, tiếng máy xe gầm lên, từng chiếc một lừ đừ bò lên miệng căn cứ để lao vào các giới tuyến. Đoàn xe vận tải vòng vèo suốt 2 tiếng đồng hồ trong khu vực an toàn của chiến khu và bắt đầu chia tay để mất hút trong các nẻo đường mòn âm u của vùng rừng núi Hạ Lào. Rít mạnh hơi thuốc, Liêm đạp lút chân ga lao qua khoảng đồng cỏ tranh, vượt biên giới vào lãnh thổ Campuchia, chiếc Gin 2 cầu mới toanh như con bọ hung lủi đầu vào con đường mòn nhỏ hẹp sát chân rặng Trường Sơn rôì biến mất trong màn sương đêm dầy đặc. Trên đầu là vòm cây đen xì, trước mặt lờ mờ con đường chẽ ba, sau lưng là bóng đêm âm u. Liêm đạp chân ga 2 lần làm hiệu rồi tắt máy nằm chờ. Tiếng côn trùng rỉ rả hoà trộn với tiếng ếch nhái thỉnh thoảng kêu ồm ộp làm cho không khí rừng núi càng thêm rùng rợn thê lương. Bỗng có tiếng chân người vạch lá xào xạc, tiếng khẩu lệnh lanh lảnh, Liêm trả lời theo đúng thủ tục lính tráng để nhận giao liên rồi uể oải chờ đợi. Lòng nhủ thầm vái trời đừng phải gặp một thằng trọ trẹ họ Quảng… Tiếng cửa xe mở nhẹ một giọng nói nhỏ nhẹ tuy hơi cộc lốc :
-Rẹ lội tay trại.
Chiếc xe lăn bánh theo khẩu lệnh, Liêm nhủ thầm ” thôi cũng được, con ranh giao liên cũng còn đỡ hơn thằng phải gió dẫn lối ”
Liêm không buồn quay mặt xem người bạn đồng hành là ai, mắt chăm chú vào con đường lờ mờ dưới ánh đèn xe phía trước.
-Hút thuốc được không đồng chí ? Liêm hỏi trỏng
-Ạnh cự thọi mọi, chộ ni chừ khổng cọ tàu bay tê.
Giọng con bé giao liên cũng không đến nỗi tệ, nhưng sao mà nặng như búa tạ, bất giác Liêm nhớ đến gã trung đội trưởng vừa mở mắt dậy đã hỏi ” đụ chưa “. Lúc đầu Liêm cũng không thấy gì là lạ, nhưng đám lái xe người Nam nhìn nhau cười khúc khích. Sau này Liêm mới biết ý nghĩa của chữ ” Đụ ” đó.
-Anh ni ịt nọi rứa, tên chi hỉ !
Liêm quay sang nhìn con bé, mắt đen lay láy sáng ngời trong ánh đêm. Đi rừng chẳng ai gọi tên nhau, con bé giao liên này chắc mới nhập nên mới hỏi tên như vậy. Liêm vẫn yên lặng không trả lời, có lẽ con bé ngượng nên cũng im bặt từ lúc đó. Thỉnh thoảng mới nắm cánh tay Liêm chỉ những đoạn phải tránh để khỏi lọt xuống hố bom ngập nước.
Càng về khuya và càng vào sâu, mây mù càng dầy, sương rừng trút xuống từ cành lá như cơn mưa nhẹ, cô bé cất tiếng hát nho nhỏ một đoạn “Trường Sơn Đông Trường Sơn Tây”. Liêm lại nhớ đến bài hát nghịch ngợm của bọn lính và cười thành tiếng.
-Ạnh cười chi rựa, em hạt dị quạ chăng ?
-Không, em hát hay lắm, đáng lẽ em nên vào ban văn công bé ạ.
-Em lợn rồi, mười tạm chừ đâu nhỏ nhịt chi mà gọi là bẹ.
Con bé giao liên bắt đầu doạ dẫm bằng giọng Quảng ” Anh không giải thích cớ chi anh cười em sẽ để anh vướng lầy lội bộ quấn tời cho biết “. Nghĩ đến cảnh phải xuống xe để quấn cáp Liêm hơi ớn nên nhỏ nhẹ.
-Anh cười vì câu hát bậy chứ đâu dám cười em đâu .
Con bé được thể nằng nặc đòi Liêm phải nói mới thôi nên Liêm đành phải hát nhỏ giọng nửa đùa nửa thật :
-Từ cu anh đưa sang bên mu em, những tinh trùng nối nhau ra tiền tuyến, chắc lòng em say miền khoái lạc, và chắc em mơ giường ấm chăn êm…
-Anh ni bậy bạ rứa.
-Tại em đòi nghe chứ có phải tại anh muốn hát đâu.
Có lẽ con bé đang đỏ mặt vì lối sống lính tráng nên tảng lờ đổi sang đề tài khác. Con bé hỏi huyên thuyên về những dụng cụ trong xe, về cách lái xe và càng lúc càng ngồi sát vào Liêm hơn để được nhìn thấy các đồng hồ xanh đỏ. Liêm cũng vui vui và hứa bừa sẽ cho nàng lái thử đêm mai khi vượt hết đoạn đường quanh co này. Đêm mai phải đi qua đoạn “gân gà”, đường tuy chật hẹp nhưng thẳng và an toàn, chỉ phiền một nỗi là rễ cây rừng trồi lên mặt đưòng nhiều quá nên 50 cây số đủ để ruột gan lộn ngược, xương cốt lỏng lẻo ê ẩm cả tuần chưa hết. Trời tang tảng sáng, Liêm lủi xe vào một hốc núi theo sự chỉ dẫn của con bé giao liên. một đêm qua đi không vui không buồn… Cơn buồn ngủ ập trên 2 mí mắt, Liêm lôi tấm chăn dưới gầm, co chân ngủ không quên dặn con bé giao liên trở lại lúc 6 giờ chiều. Và Liêm thiếp đi trong cái lạnh của rừng già Trường Sơn.
Con bé lay Liêm dậy khi mưa đổ như trút.
-Anh phải đánh xe vào Khum, chỗ này sợ sẽ lũ rừng.
Liêm ngoan ngoãn nổ máy, rừng nào cọp nấy, không nghe lời giao liên là theo chân Các Mác sớm. Con bé chỉ lối băng qua những lùm cây rậm rạp rồi một khoảng đất quang đãng hiện ra, ánh nắng mặt trời xuyên qua các kẽ lá soi thành các vệt sáng dài lấm tấm bụi nước. Cảnh sắc đẹp như cõi thiên thai, có lẽ Lưư Nguyễn lạc đào tiên cũng chỉ như thế này. đồng hồ xe chỉ 3 giờ chiều, Liêm tỉnh ngủ hẳn và cảm thấy khó chịu vì mùi mồ hôi nồng nặc trong cabin xe đóng kín. Liêm rủ con bé đi tắm, con bé chỉ đợi như vậy là nhoẻn miệng cười đồng ý. Nàng dẫn Liêm đi bộ men theo vách núi đến một chỗ nước chảy từ khe đá trong vắt mát lạnh. Con bé thản nhiên cởi áo bà ba, bên trong chiếc áo lót kiểu nhà quê trông giống như chiếc áo thun hở tay bó sát người. Liêm nói đùa :
-Sao không bỏ cả quần ra cho thoải mái.
Chưa dứt hết câu đã thấy con bé khom lưng tuột quần, đôi chân thon thả ngăm ngăm lồ lộ. Chẳng trách người ta hay nói ” gái nông trường, giường nhà thương, ghế văn công, mông bộ đội ” nghĩ đến sự dạn dĩ của các cô gái Trường Sơn, Liêm thấy thật tội nghiệp cho thân phận phụ nữ Việt Nam. Chiến tranh đã cướp đi sự ngây thơ trong trắng của tuổi đôi mươi để thay bằng nếp sống tàn bạo, vội vã như đoá hoa chưa kịp khoe hương sắc đã chớm tàn, đúng hơn thì phải nói là bị bàn tay chiến tranh vùi dập. Liêm lục ba lô tìm mẩu xà bông thơm nhặt được trong một căn cứ Mỹ bỏ hoang đưa cho con bé, nàng cám ơn nhỏ trong miệng rồi quay mặt vào tiếp tục tắm rửa, thỉnh thoảng nàng quay lại nhoẻn miệng cười, đôi mắt khẽ nháy thật lả lơi, bọt xà bông trắng xoá nửa che đậy, nửa khoe khoang càng làm cho Liêm thêm rạo rực.Lúc này Liêm có dịp ngắm nàng thật kỹ lưỡng, con bé nhỏ nhắn như búp bê, tóc lưng lửng ngang vai, ướt át mềm mại trên đôi vai trần tròn trĩnh, chiếc má lúm đồng tiền lõm sâu lúc nàng cười khoe chiếc răng khểnh dễ thương làm sao. Thân hình con bé tuy không phải loại bốc lửa, nhưng gò ngực thon nhỏ bầu bĩnh uốn éo trên chiếc eo thon nhỏ rồi nở ra phơi bày cặp mông với hai đùi thẳng tắp nuột nà.Thèm điên lên được nhưng không hiểu tại sao Liêm lại lẳng lặng vòng qua cạnh núi để tắm, chính Liêm là kẻ ngượng ngùng, lúng túng che đậy vật tội lỗi đang vùng lên tìm sức sống sau lớp vải quần lính thô kệch.
-Anh không dùng xà phòng ? – con bé giao liên đến gần từ lúc nào mà Liêm không hay.
-Không, em cất đi mà dùng, anh không quen tắm xà phòng thơm.
Vừa trả lời Liêm vừ a cố gắng giữ thái độ thản nhiên để khỏi quay lại vì chiếc quần đùi lúc này đang biến dạng một cách kỳ quái.
-Anh chưa có gia đình sao ?
-Chưa, nhưng anh không phải là trai tân.
Tự nhiên Liêm phụ thêm đoạn cuối như đính chánh, có lẽ để biện hộ rằng mình cũng là một người đàn ông từng trải… Con bé bỏ đi trong khi Liêm vẫn còn miên man suy nghĩ những chuyện không đâu. Khi trở lại chỗ xe đậu, cốc trà nóng còn bốc khói đã được pha sẵn, miếng bánh lương khô bày ngay ngắn trên mẩu lá rừng và con bé đang ngồi chờ đợi, nhìn Liêm bằng ánh mắt thật trìu mến như người vợ đón chờ chồng. Cả hai ngồi lặng lẽ nhai lương khô trong cảnh trời chiều, giữa tiếng xào xạc của lá rừng và tiếng róc rách của khe nước chảy xa xa. Thật là một cảnh tượng êm đềm như bức tranh thủy mạc với 2 mái đầu xanh yêu nhau say đắm. Bất giác Liêm đưa tay vén lọn tóc loà xoà trước mắt con bé giao liên :
-Em đẹp như thiên thần.