Gã đàn ông Honduras mặc bộ đồ ông già Noel đang đẩy chiếc xe treo đầy đồ chơi trên bải, biển lủ trẻ xúm lại như đàn kiến, nhiều đứa nghịch ngợm bức vài sợi râu rồi chạy tét trong khi những đứa khác reo hò thích thú làm Phượng cũng cười theo:
– Sao anh chàng sung sức đồ ăn có ngon miệng không?
– ừm! …cũng giống thức ăn việt nam quá đi chứ!…cám ơn chị!
Phượng trề môi:
– cha! ….lịch sự dử hôn!…chị …chị , em , em hoài nghe chán chết!…bộ em già lắm sao?
– Không có!…tại quen miệng thôi!…vậy chớ..
– Biết rồi…định hỏi tuổi phải không?…..nhỏ hơn anh bốn tuổi, được chưa?!
– Sao biết tuổi tôi?
– Thôi đừng có nai tơ nữa mà!….cái cuốn album dầy cộm mà em coi trong Strip-tease thì tuổi nào mà không có!
Quang cười ngất:
– công nhận ! cũng thông minh thật!
– Không thông minh làm sao chịu nổi cái mặt nầy, xí!
– Vậy làm em tôi thì phải ngoan nghe chưa!?
– Chưa chi đã “chãnh” rồi kìa!…không ngoan thì đã chạy mất hồi hôm rồi!…sung quá chịu gì nổi!!?
– lâu lâu mới được như vậy thôi!
– ừa! Nói nhớ nhe….may mốt còn dai như vậy em thiến thì đừng trách!_dứt lời nàng bóp mạnh vào đáy quần short của Quang.
Quang giả vờ hết hồn ngó quanh:
– suỵt! Đừng có làm ẩu nghe, ở đây là public đó!
– Thôi đi! Mặt ông mà sợ ai, bày đặt!….hỏi thật nhe anh ở đâu đến vậy? Đừng nói là dân bản xứ nhe!
Quang hớp miếng beer, để tránh sự nghi ngờ chàng cười mỉm:
– Sí!..anh là dân Sydney lai việt chính cống!
– “Sí” là gì?
– Tiếng Spanish là “No” đó cưng!
Phượng nhéo vào sường non của Quang:
– Ở ÚC thì nói đại đi bày đặt…Sydney-Vietnamese!..muốn chết hả?
– Ui da! ..thì giỡn cho vui mà, làm gì nhéo đau quá vậy!?
– Ai bảo sạo sự làm chi!…hỏi thiệt nhe, ngoài nghề Stripper anh còn làm nghề khác không?
Quang phì cười:
– nghề nào tôi củng làm được hết! Ngoại trừ nghề móc túi là chưa thử qua!
– Đừng có giởn nữa mà!…còn anh đó nha, đàn ông gì ăn nói cộc cằn quá hà…lại xưng “tôi” với em nữa!
– Oh! Sorry, tại quen miệng rồi…anh xin lổi em nhe!
– Thấy ghét!…không muốn xen vào đời tư của anh thì thôi! …không hỏi nữa!
– Thật ra tôi…ý quên anh lấy cái Master of Sciences lâu rồi nhưng vì không có vận may nên phải đổi nhiều nghề!
– Anh có biết làm quản trị kinh doanh không?
– Ba năm kinh khủng rồi đó cô bé!
– Kinh khủng là gì?
– Là kinh nghiệm đó! Vậy mà không biết!
– Nói chuyện đàng hoàng đi mà…giỡn hoài!
– Nhưng mà em hỏi chi vậy?
– Để em giới thiệu việc làm cho anh!
– Không cần đâu! Mắc công mang ơn lắm!
– Nói vậy mà nghe được đó hả?