VN88 VN88

Chơi em gái lồn lắm lông trong 1 chiều mưa – Truyện 18+

Nhung đang nửa tỉnh nửa mê choàng dậy bởi làn nước nóng xoa dịu sự đau nhức. Thấy Hiếu tắm cho mình thì Nhung căm giận hơn. Nàng tát vào má Hiếu một cái đau điếng rồi ôm mặt tránh né. Nàng như không còn nước mắt nữa mà cứ cố ép cho ra. Hiếu kềm tính nóng của mình lại, giải thích cho Nhung:
– Sao lại đánh tui! Tụi tui không phải đối xử tốt với Nhung, chứ hả. Phải! Hiếu biết là Nhung bất ngờ lắm! Nhung nhục nhã lắm! Nhưng như vậy có sao đâu, đôi bên đều được lợi. Bạn bè mình thì được một phen thoả chí. Hiếu thì được cả triệu đồng, còn Nhung thì sướng quá, cứ như bà hoàng vậy. Nhung còn muốn gì nữa?.
Nhung nấc lên:
– Híc! Hiếu đểu lắm! Hiếu thật … thật ác đã phụ tấm lòng Nhung. Vậy mà Nhung đã yêu Hiếu! Ôi! Sai lầm mất rồi! Hu Hu!
Hiếu chợt dừng lại, hắn hỏi tới:
– Thật không! Nhung yêu Hiếu thật không?
Nhung nhìn Hiếu trả lời:
– Lúc trước thì có! Giờ thì không! hu hu hu!
Hiếu ôm Nhung vuốt ve:
– Có thiệt là Nhung đã yêu … nếu vậy cho Hiếu xin lỗi nha! Nếu biết từ sớm … thì …
– Muộn rồi Hiếu ơi! Ai cũng biết Nhung thế này thì Nhung tự vận chết đi cho rồi. Hu hu!
Hiếu cười nói:
– Nhung chớ lo! Không thằng nào dám hé răng chuyện này đâu! Chúng đâu có dại gì! Chỉ cần mỗi tuần Nhung đến đây với Hiếu là đủ rồi!
Nhung ôm ngực, xua tay:
– Thôi! Thôi! Nhung hổng dám đâu! Đừng bắt Nhung làm tình tập thể như vậy! Nhung sẽ chết mất …! Đau lắm! Đừng!
Hiếu an ủi Nhung bảo nàng cứ an tâm. Nhung tin thật. Và từ sau cái ngày “tai nạn” kia Nhung hiển nhiên trở thành người tình của Hiếu, và trở thành một thứ trò chơi cho cả lớp một cách bí mật. Có lẽ vì yêu Hiếu quá nên Nhung chấp nhận trò chơi “hủy diệt” này hay là chính nàng cũng đam mê xác thịt. Chỉ biết, tuần nào mấy đứa con trai cũng tụ tập ở nhà Hiếu một lần để chơi cho thoả chí. Thế thì còn Quang thì sao từ cái ngày “tai nạn” ấy ?

Quang thấy dạo này Nhung đổi khác nhiều lắm. Nhung không thân với Quang nữa mà trở nên vồn vã với bất cứ đứa nào trong lớp. Nàng lả lơi đùa cợt, giỡn hớt đến lúc thái quá mà không biết. Nét đẹp hồn nhiên đầy quyến rủ như ngày nào của Nhung còn đâu ? Sự thay thế là những mối tình dẫn đến xác thịt. Nhung thường cặp tay với nhiều thằng cùng một lúc, đã thế nàng còn lưu trữ rất nhiều truyện dâm, sách dâm, phim heo … mà Quang nào có biết.

Đã nhiều lần Quang bắt gặp Nhung thủ dâm. Thấy lạ, nhưng Quang không dám hỏi vì Nhung hay lãng tránh; Cuối cùng, Quang thu hết can đảm, xô cửa vào ngay lúc ngủ. Quang hỏi:
– Nhung! dạo này Nhung sao vậy! Quang thấy Nhung khác lắm à! Nhung nói đi! Nhung không nói cho Quang nghe là Quang giận đó.
Nhiều lần vặn vẹo hỏi cung, cuối cùng Nhung cũng thành thật kể lại cho Quang nghe. Quang thừ cả người ra, đất trời như sụp đổ. Hèn chi lúc trước, thằng Hiếu tốt bụng trả lại cuốn phim cho Quang mà không đòi hỏi gì cả. Trời ơi! vậy là người mà Quang bấy lâu trân trọng, bây giờ trở thành “món đồ chơi” của Hiếu, trở thành người tình của thiên hạ hay sao ! Vậy mà Quang nào hay biết. Quang đau khổ quá. Quang hờn trách:
– Nhung ơi! Nhung có biết bây giờ Nhung giống gì không? Một con đĩ … xin lỗi Nhung, Quang nói thẳng … một con đĩ của cả lớp! Trời ơi!

Nhung rưng rưng nước mắt, im lặng. Quang bỏ ra ngoài …
Từ đó trở đi, Nhung không nói với Quang một lời nào cả. Quang cũng thế. Họ xem nhau như người xa lạ. Không còn những buổi đi học về đầy ấm cúng và thơ mộng nữa, mà đổi lại, hằng đêm Quang tự vỗ gối trách móc chính mình. Trách mình sao hèn yếu, không đủ sức bảo vệ người mình yêu, trách mình sao ngu quá, không đoán biết mọi chuyện. Ôi thôi! Đủ thứ!

Trong một đêm, Quang quyết định. Cậu sẽ ghi danh học thể hình, học võ, học đủ thứ để không còn hèn yếu nữa.
Vậy là hai người bạn thân ngày nào bước đi theo hai con đường càng xa cách. Nhung thì lao đầu vào những buổi truy hoan, lạc thú. Nàng không chỉ quan hệ với nam sinh trong lớp mà còn cả với những người bên ngoài. Bất cứ ai, chỉ cần qua sự giới thiệu của Hiếu. Hiếu thì rót tiền đầy tay, Nhung thì lạc thú không dứt, có đêm Nhung thức trắng mà quan hệ hai ba cuộc vui, với gần cả chục người. Lớn có, nhỏ có, già có, trẻ có. Còn Quang thì chăm học, cậu mặc kệ tiếng dèm pha của lớp mà chăm chỉ hơn. Quang hăng say tập võ và thể hình. Đến cuối năm lớp 11, Quang và Nhung đều 17 tuổi. Cả hai nhận được hai kết quả khác nhau.

Nhung bây giờ không ngây thơ nữa mà tiều tụy hơn. Cả nàng và Hiếu chẳng ai chịu chăm chỉ học tập nên cả hai đều phải lưu ban. Riêng Nhung thì đau khổ hơn với căn bệnh lậu (hậu quả của những ngày tháng vui chơi vô độ) và còn thêm cái thai ba tháng không biết của ai. Nhung xấu hổ bỏ cả học, đi lang thang. Chỉ tội bà mẹ Nhung, khóc hết nước mắt vì con. Mẹ Nhung cũng tất tả ngược xuôi tìm nàng riết thì mang bệnh, phải về lại quê nhà.
Mẹ Quang thấy Nhung như thế thì lo lắng cho con sẽ học hư nên nhanh chóng cùng con di cư sang Ý với người chồng ngoại quốc của mình. Bà quyết tâm tạo cho Quang môi trường tốt nhất để Quang có thể chí thú vào việc học.
*
* *

Thấm thoát đã mấy năm trôi qua.

Nhà tạo mẫu trẻ tuổi Trần Việt Quang ngắm lại mình lần cuối trong gương. Anh không còn nhận ra mình nữa. Thằng con trai gầy còn ốm yếu ngày nào đã thành một thanh niên điển trai, bắp thịt nở đều. Việt Quang vừa là nhà tạo mẫu chuyện nghiệp vừa là người mẫu điển trai mà bao nhiêu cô diễn viên mê tít. Anh bước ra lễ đài trình diễn bộ sưa tập đầu tiên của mình với các nàng người mẫu nổi tiếng khác ngay tại Milan. Bộ áo lấy tông màu xám bạc, trông như những cơn mưa rả rích, bất tận. Đó là kỉ niệm ngày nào khi Quang gặp Nhung lần đầu tiên. Những cô người mẫu thướt tha trên khán đài trông như cơn mưa phùn ngày nào mà Quang lần đầu gặp Nhung tại bến xe.

Bộ sưu tập đó dù không đạt giải cao nhưng cũng là niềm phấn khích cho Quang bước tiếp trên con đường của mình. Quang xin phép mẹ cho trở về VN sinh sống một thời gian. Bà mẹ của Quang ngày nào cũng đã già, bây giờ bà hoàn toàn yên tâm cho Quang định hướng tương lai.

Về đến VN, Quang lang thang khắp nơi cố tìm lại cho được bóng hình ngày nào. Quang đơn giản chỉ muốn nói với người con gái ấy một câu đơn giản mà anh chưa kịp thổ lộ trước đây vì lí do mất tự tin. Cũng chẳng lạ gì khi anh tìm khắp Sài Gòn rồi mà bóng dáng nàng cứ biệt tăm. Bao lâu thời gian rồi chứ ít ỏi gì !

Sau cái đêm trình diễn đầu tiên tại ĐH Mỹ Thuật Tp, Quang nhanh chóng đạt được sự mến mộ của khán giả. Bộ áo màu mưa xám của anh diễn đạt được nét buồn ngây thơ, nhưng lại đẹp kiều dáng giống như Nhung thuở ấy.
Chợt như có dáng ai thấp thoáng dưới kia. Một người đàn bà khá xinh đẹp. Quang nhìn xoáy vào người ấy thì người đàn bà quay mất hút trong đám đông. Quang mặc kệ, bỏ mặc tất cả những tiếng reo hò cỗ vũ, anh chạy theo bóng người đàn bà kia. Tới được một góc khuất thì Quang bắt được tay người đàn bà đó. Quang nhìn cho rõ rồi thốt lên:
– Nhung! Nhung đây mà! Có phải …!

VN88

Viết một bình luận