Thực ra từ hồi chồng đi vắng đến giờ, Hà Anh cảm thấy lúc nào người cô cũng như thiếu thiếu một cái gì đó, một cảm giác bản năng sinh lý của một người đàn bà khoẻ mạnh trẻ trung cứ âm ỷ dày vò cô, nhiều đêm cô nằm mơ thấy mình gần gũi chồng và choàng tỉnh dậy giữa đêm với khuôn mặt nóng bừng bừng, tim đập thình thịch và phần cơ thể nhỏ nhắn đó của cô ướt đẫm. Sự khao khát sinh lý của Hà Anh không được giải toả, khiến càng ngày cô càng cảm thấy khó khăn vô cùng. Cô cảm thấy dằn vặt lắm nhưng cô vốn không phải là người lẳng lơ, và dù có muốn ngoại tình cũng không phải là điều đơn giản, vì kiểu gì rồi những người chung quanh cô cũng biết, rồi sẽ đến tai chồng cô mất, mà cô sợ những rắc rối ràng buộc của những quan hệ như vậy lắm, nhiều đêm không ngủ được vì thèm được gần chồng đến phát cuồng lên, Hà Anh chỉ ước gì có một người tự nhiên hiện ra để làm tình với cô rồi xong xuôi lại biến mất đi, không để lại một vết tích gì.
Chuyện người đàn bà dâm đãng thiếu hơi chồng – Truyện 18+
Dọn dẹp gọn ghẽ lại bàn làm việc xong, Hà Anh ngước nhìn quyển lịch treo tường, hôm nay là Thứ Sáu, ngày 15 tháng 5 rồi. Hà Anh thở dài, vậy là chồng cô đã đi công tác bên Đức được hơn sáu tháng rồi. Chán thật, chẳng biết mấy ngày nghỉ cuối tuần này làm gì cho khỏi buồn đây.
Chắc lại đi siêu thị, tạt qua nhà mấy đứa bạn gái rồi đưa cu Minh lên chơi nhà ông bà nội thôi. Tuần nào cũng vậy, Hà Anh thấy chán quá, nhưng chẳng biết làm gì khác cả. Hồi anh Phong, chồng cô ở nhà thì mỗi ngày nghỉ như vậy, anh chiều cô lắm, thế nào cũng bố trí một hôm đưa cả hai mẹ con đi chơi đâu đó. Bây giờ thì chồng Hà Anh đang ở bên Đức để học lấy bằng thạc sỹ. Chồng cô yêu và chiều cô lắm, cô vốn đã quen với sự có mặt, chăm sóc của anh, bây giờ anh đi vắng, Hà Anh thấy hụt hẫng quá. Chồng cô sẽ đi học như vậy là 2 năm, chắc thể nào cô cũng sẽ sang bên đó thăm chồng, nhân tiện đi chơi Châu Âu luôn, nhưng mà cũng phải đợi đến giai đoạn anh gần về đã. Vợ chồng Hà Anh có thể gọi là một cặp vợ chồng trẻ khá thành đạt. Anh Phong chồng cô thì làm cho một công ty kiểm toán của Đức, còn Hà Anh thì làm cho một cơ quan nhà nước, công việc nhàn nhã, làm cho vui là chính chứ điều kiện kinh tế gia đình họ thì không phải lo nghĩ gì. Có thể nói mọi mặt đối với Hà Anh đều là điểm 10, bạn bè cùng lớp đại học ngoại ngữ với cô ai cũng phải ghen tỵ với cô. Vợ chồng cô rất đẹp đôi, chồng Hà Anh thì vóc dáng trắng trẻo, nhìn rất trí thức với cặp kính trắng, còn Hà Anh thì có vóc dáng cao ráo cân đối của một cô gái Hà Thành chính gốc, khuôn mặt cô thanh thoát với cái mũi dọc dừa xinh xắn và đôi môi lúc nào cũng đỏ hồng một cách tự nhiên và nụ cười khoe hàm răng trắng bóng. Cô lại để mái tóc thẳng tự nhiên dài xoã xuống vai, với vài lọn nhuộm hơi vàng nhìn rất sành điệu và hiện đại. Mặc dù đã gần 30 tuổi, lại có một con rồi nhưng trời phú cho cô một vóc dáng cân đối và chiều cao khá lý tưởng, bờ eo mảnh mai như con gái chưa chồng, cùng với cặp chân dài và đôi mông tròn căng, cô lại rất biết cách ăn mặc nên mỗi khi cô phóng chiếc xe @ trên phố đi làm, bao nhiêu cặp mắt của đàn ông phải nhìn theo cô, và có lẽ chẳng ai nghĩ là cô đã có một đứa con nhỏ lên 6 tuổi rồi cả. Có lẽ trên khuôn mặt cô chỉ có duy nhất một nhược điểm, đó là nhiều người chê cô là có cặp môi dầy và cặp mắt khi cười cứ nhăn tít lại vẻ rất đa tình. Tuy vậy Hà Anh là người sống rất đứng đắn, nghiêm túc, không phải bây giờ khi chồng cô đi vắng mà ngay cả khi chồng cô ở nhà, cô được rất nhiều người theo đuổi tán tỉnh, nhưng gì chứ chuyện ngoại tình thì Hà Anh không bao giờ dám nghĩ tới, cô sợ những điều tiếng rồi dư luận này nọ lắm, ở nơi cô làm việc có biết bao nhiêu là người biết chồng cô.
Truyện 18+ Chuyện người đàn bà dâm đãng thiếu hơi chồng
Thực ra từ hồi chồng đi vắng đến giờ, Hà Anh cảm thấy lúc nào người cô cũng như thiếu thiếu một cái gì đó, một cảm giác bản năng sinh lý của một người đàn bà khoẻ mạnh trẻ trung cứ âm ỷ dày vò cô, nhiều đêm cô nằm mơ thấy mình gần gũi chồng và choàng tỉnh dậy giữa đêm với khuôn mặt nóng bừng bừng, tim đập thình thịch và phần cơ thể nhỏ nhắn đó của cô ướt đẫm. Sự khao khát sinh lý của Hà Anh không được giải toả, khiến càng ngày cô càng cảm thấy khó khăn vô cùng. Cô cảm thấy dằn vặt lắm nhưng cô vốn không phải là người lẳng lơ, và dù có muốn ngoại tình cũng không phải là điều đơn giản, vì kiểu gì rồi những người chung quanh cô cũng biết, rồi sẽ đến tai chồng cô mất, mà cô sợ những rắc rối ràng buộc của những quan hệ như vậy lắm, nhiều đêm không ngủ được vì thèm được gần chồng đến phát cuồng lên, Hà Anh chỉ ước gì có một người tự nhiên hiện ra để làm tình với cô rồi xong xuôi lại biến mất đi, không để lại một vết tích gì. Mọi chuyện đối với Hà Anh bắt đầu từ Loan, cô bạn gái thân của cô. Hai người là bạn với nhau từ hồi còn học trung học. Đến khi học đại học lại học cùng một lớp, hai người hợp tính nhau nên thân nhau lắm. Gia đình bố mẹ Loan cũng khá giả nên sau khi tốt nghiệp đại học, bố mẹ Loan bỏ tiền ra cho cô sang Pháp học tiếp luôn bằng thạc sỹ. Bẵng đi hơn hai năm không gặp, đến lúc về nước Loan lại làm cho một công ty liên doanh với nước ngoài tại cùng toà nhà cao ốc với văn phòng cơ quan của Hà Anh, thế là hai người lại có điều kiện gặp nhau thường xuyên. Hà Anh thì có chồng con rồi, còn Loan thì vẫn vô tư thoải mái với cuộc sống độc thân. Loan cũng khá xinh đẹp, cô có vóc người cao chẳng kém gì Hà Anh, nhưng người cô mảnh mai hơn, thậm chí hơi gầy gò, bù lại cô rất chăm chút đến ngoại hình, quần áo thì toàn đồ hiệu đắt tiền, nước hoa xịn lúc nào cũng thoang thoảng, tóc thì ép thẳng duỗi, nhuộm hoe vàng rất hiện đại, xe máy thì cũng @. Loan có rất nhiều người theo đuổi, nhưng có vẻ như cô chưa nghĩ đến chuyện lấy chồng. Cô ta thường tâm sự với Hà Anh là lấy chồng thì lấy lúc nào chả được, tuổi trẻ chỉ có một lần, cứ tận hưởng đã, vài năm nữa tính chuyện chồng con cũng được. Cô đã có hẳn mấy anh hiền lành, gia đình khá giả mê mệt cô để dự trữ rồi, đặc biệt là có một anh kết cô lắm, cả bố mẹ anh chàng cũng thích cô làm con dâu họ, lúc nào họ cũng giục cô tổ chức đám cưới, chỉ cần Loan gật đầu một cái là xong ngay.
Mọi người thì cứ nghĩ là Loan tuy hơi ăn diện sành điệu một chút nhưng vẫn là cô gái ngoan, chỉ riêng có Hà Anh là bạn thân của Loan thì biết cô bạn mình ăn chơi chẳng kém gì ai. Thậm chí nghe nhiều chuyện bạn mình kể mà Hà Anh phải lè lưỡi đỏ mặt trước sự táo bạo của cô bạn thân. Thân thì thân chứ Hà Anh thấy khó có thể sống ‘”tây” như bạn mình được. Tuy chơi bời thả phanh như vậy nhưng Loan rất biết cách che đậy họ hàng bạn bè, nhất là những đối tượng nằm trong tầm ngắm của Loan sẽ có thể làm chồng cô sau này. Loan bảo ăn chơi cho sướng thì cô cứ chơi, đời người chỉ có một lần, không chơi cho tẹt ga thì cũng uổng phí, lấy chồng là chuyện khác, đâu có khó gì chuyện che dấu, anh chồng sắp cưới và cả bố mẹ anh ta cứ tưởng Loan là một cô gái hiền lành, nhút nhát chứ có ngờ đâu. Theo Loan tâm sự với Hà Anh thì tình dục cũng chỉ là một thú vui, tội gì như Hà Anh cứ phải chăm chăm chung thuỷ với chồng, cả đời chỉ biết một người đàn ông như vậy thì chán chết. Vì là chỗ bạn thân với nhau nên hồi chồng mới đi công tác nước ngoài, Hà Anh cũng tâm sự với Loan về vấn đề khó nói của mình.
Nghe Hà Anh nói vậy, Loan cười và xui Hà Anh tội gì mà chịu đựng khổ sở như vậy, đấy chẳng qua là thoả mãn nhu cầu bản năng tự nhiên của con người thôi, có phải tình yêu gì đâu mà sợ, chỉ cần vẫn yêu chồng, không thay đổi tình cảm gì với chồng là được. Loan bảo chỉ cần Hà Anh gật đầu thôi là cô ta sẽ bố trí ngay cho Hà Anh giải toả sự bức bối. Những lần đầu nghe bạn nói như vậy, Hà Anh chỉ đỏ mặt cười cười, nhưng dần dần cô cũng cảm thấy xiêu xiêu trước lý lẽ của cô bạn táo tợn này. Nhất là từ hồi thấy Hà Anh tâm sự là buổi tối cảm thấy “nhớ” chồng quá, Loan liền cho cô mượn các đĩa Phim sex về xem cho đỡ thèm. Hầu như toàn những phim mới nhất của Nhật với các nữ diễn viên xinh như mộng với đủ các màn truỵ lạc nóng bỏng đến nghẹt thở, mà không biết Loan kiếm đâu ra được những đĩa phim “độc” thế này. Càng xem Hà Anh càng thấy ham thích lạ thường, xem những cảnh quay sát lại gần mặt các cô nữ diễn viên xinh đẹp mút mát “cái đó” của các nam diễn viên, Hà Anh nóng rực cả người, nhìn những cái dương vật đàn ông căng phồng hồng hào khoẻ mạnh bóng nhờn mà cô cảm thấy thèm khát đến phát điên cả lên, Hà Anh nghĩ, quái quỉ thật không biết họ chọn ở đâu ra những anh chàng có dương vật vừa đẹp vừa to dài thế nhỉ, cũng người châu á với nhau mà hầu như cô thấy ai cũng bằng hoặc hơn “cái đó” của chồng cô. Hà Anh cũng không thể tưởng tượng được chuyện đó lại có nhiều trò đến như thế, cô thầm ước giá mà cô cũng được thử xem chơi theo những tư thế đó cảm giác như thế nào nhỉ, từ trước đến nay, vợ chồng cô chỉ có mỗi tư thế truyền thống là cô ở dưới, chồng cô ở trên, hoặc hôm nào chồng cô mệt, thì Hà Anh nằm lên trên chồng, thỉnh thoảng hứng lên, Hà Anh cũng hôn hít “cái đó” của chồng chút xíu, nhưng táo tợn mút mát chùn chụt cho đến khi tinh trùng phọt ra nhoe nhoét đầy miệng như mấy cô diễn viên trong phim thì chưa bao giờ cô dám làm cả.
Hà Anh chưa bao giờ tưởng tượng ra lại có nhiều tư thế chơi đến như vậy, mà Hà Anh cũng không thể hiểu nổi tại sao có những cô gái Nhật trông vừa trẻ trung dễ thương, xinh tươi như hoa thế kia mà lại có thể chấp nhận để người ta quay phim cảnh mình vừa vui vẻ cười đùa vừa liếm láp mút mát ngon lành những cái dương vật của những người đàn ông xa lạ, không phải là chồng hay người yêu mình, rồi để cho những người này làm tình với mình với đủ mọi tư thế, đủ mọi trò mà thường không phải với một người đàn ông mà với vài người một lúc, thậm chí có phim Hà Anh thấy một cô diễn viên xinh xắn nhỏ nhắn mà đóng phim cùng một lúc với cả chục anh chàng to khoẻ lực lưỡng liền. Dọn dẹp hồ sơ trên bàn làm việc xong, Hà Anh khoá cửa phòng làm việc ra về. Trong thang máy cô gặp Loan, thế là nó rủ cô đi lượn siêu thị với nó. Nể bạn, Hà Anh gọi điện thoại về nhà bố mẹ chống nhờ ông hoặc bà đi đón cháu hộ cô. Họ lên siêu thị Fivimart trên Trấn Vũ, mua sắm vài thứ xong, hai người tạt vào quán bar cạnh đó uống cafe với nhau. Trò chuyện một hồi, lại quay về chuyện chồng Hà Anh đi công tác nước ngoài. Loan cười vẻ tinh quái, nháy mắt bảo Hà Anh là còn chịu nổi nữa không, nếu không chịu nổi nữa thì để cô ta giúp. Mọi lần Loan bảo cô nửa đùa nửa thật như vậy Hà Anh đều cười, nhưng hôm nay thì không hiểu sao cô lại nói đùa lại với bạn là quả là cô thấy bức bối hết chịu nổi rồi, xem có cách nào thì giúp cho cô với. Mặc dù nói đùa nhưng không hiểu sao nói xong mặt Hà Anh đỏ hết cả lên. Loan nhìn cô gật gù bảo: – Đúng… cậu thế cũng là tự nhiên thôi, đang có đều đều…tự nhiên chẳng có gì, bức bối là phải… tớ biết thừa, mà lần nào hỏi cậu cũng chối… thôi đi…cứ làm ra vẻ mãi… ai mà chẳng thế…thôi để tớ bố trí cho. Rồi cô bạn cười phá lên, nhìn quanh rồi ghé tai nói khẽ với Hà Anh: – Cậu có muốn thử một đứa còn gin không, tớ biết một thằng này hay lắm, còn trẻ măng, chưa biết mùi đời là gì, cực kỳ ngoan ngoãn hiền lành, lại sáng sủa đẹp trai nữa.Không ngờ cô mới chỉ nói vậy, cô bạn đã đặt thẳng vấn đề luôn như vậy, Hà Anh ngỡ ngàng đỏ mặt lên không biết nói gì.
Loan lại thì thào tiếp:- Nói thật với cậu là nó cũng không phải còn gin hoàn toàn đâu, chính tớ đã…ấy nó rồi, nhưng mới chỉ vài lần thôi, thằng này còn đang đi học, là sinh viên năm thứ nhất…còn ngây thơ và ngoan lắm, chưa biết yêu là gì, nó thì tớ biết rõ lắm…Tủm tỉm cười một cách lẳng lơ, Loan ghé tai cô thì thầm:- Nó còn trẻ… nhưng khoản đó khá lắm…năng khiếu bẩm sinh…lại hoàn toàn yên tâm là sạch sẽ khoẻ mạnh, vừa an toàn vừa kín đáo, đảm bảo thằng bé không dám hé răng ra nói với ai vì có nói cũng chẳng ai tin, cậu cứ thử một lần đi, đảm bảo là cậu thích mê. Hà Anh phát choáng trước những gì cô bạn nói, nhưng không hiểu sao cô cũng thấy rạo rực hết cả người, mặt cô đỏ dừ:- Eo ôi, thế thì ngại chết, nó còn ít tuổi như thế, lại đang đi học, thế mà cậu lại… khiếp tớ không tưởng tượng nổi đấy.Loan cười tít cả mắt:- Ngại gì mà ngại, ít tuổi thì ít tuổi, như vậy càng vui, mà mọi người lại chẳng nghi ngờ gì, bọn mình chỉ…ấy nó, chứ có phải là yêu đương đâu mà phải chọn tuổi thích hợp…lúc đó thì ai chẳng như ai, đều là đàn ông tất…cậu cứ thử đi, tớ đảm bảo là cậu sẽ thích ngay.Hà Anh im lặng, đầu cô bừng bừng lên với ý nghĩ táo bạo. Loan đâu có nghĩ lúc nãy là cô nói đùa. Bây giờ chỉ cần cô ừ một cái là xong. Mọi việc chắc cái Loan nó cũng sẽ giữ bí mật cho mình. Nó giữ được mọi người không biết thì cô cũng sẽ giữ được thôi. Chỉ hơi ngại là người mà Loan nói trẻ quá, nhưng mà kể ra cái Loan nói cũng đúng, chỉ là chuyện đó thôi, cần gì kén chọn trẻ già, trẻ như vậy thì mình càng giữ chủ động, không sợ bị lộ, chứ quan hệ lằng nhằng với mấy anh có vợ rồi phức tạp lắm. Thấy cô cứ đần mặt ra suy nghĩ, biết là bạn mình đang đắn đo, Loan huých vào vai cô động viên:- Có gì mà cậu phải đắn đó mãi thế…cuộc đời này chỉ được sống có một lần, tụi mình chẳng tội gì không tận hưởng, sống thế nào cho bản thân mình cảm thấy thoải mái vui vẻ thôi chứ cứ khư khư theo những nguyên tắc đạo đức xã hội cổ hủ thì chính mình khổ, tội gì mà cậu cứ phải khổ sở chịu đựng như vậy, chỉ là vui vẻ giải quyết nhu cầu nhất thời thôi mà, đâu có phải là cậu thay lòng đổi dạ với chồng cậu đâu, không ai biết thì chẳng ảnh hưởng gì đến hạnh phúc gia đình cả, chỉ cần mọi việc ý tứ kín đáo một chút là chẳng ai biết mà chê trách mình cả, còn bản thân lại được…sướng.
Cô bạn của Hà Anh bảo là cậu trai trẻ này tính tình hiền lành hay lắm, cậu này thuộc loại nhà con một, được bố mẹ giáo dục chặt chẽ từ bé nên chỉ biết cắm đầu vào học thôi, chẳng biết yêu đương gì cả, nhà cậu này thì Loan biết rất rõ, tính tình cậu này lại ngoan ngoãn, không bao giờ sa vào các tệ nạn xã hội, thế cho nên, mặc dù rất ham muốn, cho đến trước lúc gặp Loan cậu ta vẫn chưa được biết thế nào là đàn bà cả. Quả thật là Hà Anh đã hết chịu nổi khao khát nhu cầu sinh lý rồi, cô đánh bạo gật đầu đồng ý với cô bạn. Loan cười động viên:- Có thế chứ…cậu cứ thử một lần này đi…nếu không thích thì thôi cũng được cơ mà…không ai biết được đâu. Để tớ xem nào, để mai tớ liên hệ với thằng nhóc đấy rồi hẹn với nó nhé. Mọi chuyện ăn nói, dàn dựng thế nào cậu cứ để tớ, chỉ cần hẹn ngày, địa điểm, thống nhất với nhau là xong. Thế cậu định hôm nào, làm ở đâu, ở nhà cậu hay đi nhà nghỉ, hay tớ cho cậu mượn nhà tớ đấy.Hà Anh bặm môi suy tính rồi lấy hết can đảm nói với giọng dè dặt xấu hổ :- Đi nhà nghỉ thì tớ ngại lắm…nhỡ có ai nhìn thấy thì chết…thôi tớ chẳng phiền đến nhà cậu đâu…ở ngay nhà tớ cũng được…thời gian thì tuỳ cậu bố trí, lúc nào cũng được, ngày nghỉ thì tốt, chứ trong tuần, buổi tối thì tớ phải đi đón thằng nhỏ nhà tớ về, rồi lại cho nó ăn uống, tắm rửa là hết buổi tối.Loan ngẫm nghĩ rồi bảo thế thì ngay Chủ nhật này đi, mai cô ta sẽ gặp cậu bé nói chuyện và đặt vấn đề, chắc Chủ nhật nó không bận gì đâu, mọi việc chắc sẽ OK thôi. Nói chuyện thêm một lúc nữa rồi Hà Anh chia tay Loan ra về.
Hầu như cả tối hôm thứ Sáu đó và ngày thứ Bẩy hôm sau, đầu óc Hà Anh không thể tập trung đến việc gì khác được ngoài chuyện đó. Người cô cứ hừng hực lên với cảm giác tò mò và ham muốn, trong khi lý trí cô thì cứ giục cô gọi điện ngay cho Loan để nói tất cả đều là chuyện cô nói đùa thôi, đứng bố trí gì cả cho cô. thế nhưng không hiểu sao Hà Anh lại không thể gọi cho Loan được, có một cái gì đó cứ ngăn cô lại. Đến chiều thứ Bẩy, lúc cô và đứa con nhỏ đang ở nhà bố mẹ chồng của cô thì chính Loan lại là người gọi điện thoại di động cho cô. Trong điện thoại, Loan với giọng vui vẻ bảo với Hà Anh là mọi việc cô ta thu xếp xong xuôi rồi, chiều mai Chủ nhật cậu bé sẽ đến nhà Hà Anh, cô ta bảo thêm là cô ta và cậu bé đang ngồi uống cafe ở quán trên phố Lý Thường Kiệt, nếu Hà Anh không bận thì ra đó một tý để làm quen với cậu bé luôn. Hà Anh cũng tò mò muốn xem mặt mũi cậu bé này thế nào, nên cô gật đầu đồng ý ngay và bảo bố mẹ cứ ở nhà chơi với bé Minh giúp cô, để cô chạy ra đây có chút việc rồi về ngay.
Từ nhà bố mẹ chồng Hà Anh ra chỗ quán cafe chỉ mất có chục phút. Bước vào trong quán, Hà Anh nhìn ngay thấy Loan bạn mình đang ngồi với một cậu trai trẻ ở bàn trong góc, cậu trai nọ ngồi quay lưng ra nên Hà Anh chỉ thấy dáng người chứ không nhìn thấy mặt cậu ta. Cậu ta mặc quần jean và cái áo phông giản dị, dáng người cũng cân đối. Loan đứng dậy reo lên khi nhìn thấy cô đi lại gần: – Hà Anh…nhanh thế, cứ tưởng cậu lề mề như mọi khi…nào lại đây tớ giới thiệu nhé. Loan chìa tay sang cậu bé đang lúng túng đứng dậy nói: – Giới thiệu với cậu…đây là Thắng… còn giới thiệu với Thắng…đây là chị Hà Anh mà chị đã nói với em… hai người làm quen với nhau đi.Cậu bé ngượng nghịu mặt ửng đỏ, gật đầu nói lí nhí với Hà Anh: – Em chào chị ạ… Hà Anh cũng gật đầu ấp úng:- Chào…bạn…mình là Hà Anh. Loan phì cười:- Gớm…bạn bạn mình mình cái gì…hơn tuổi thì cứ xưng hô chị em thôi, tớ với Thắng cũng thế mà.Ngồi xuống ghế, Hà Anh tò mò liếc nhìn cậu bé trong khi cậu ta cúi gằm mặt vẻ xấu hổ.
Cậu bé trông rất sáng sủa, đẹp trai với khuôn mặt trắng trẻo, sống mũi cao, tóc cắt gọn ghẽ, vầng trán cao thông minh. Trông cậu ta trẻ măng như một học sinh cấp III, khuôn mặt ửng hồng đầy vẻ ngây thơ và ngượng ngùng. Vóc người cậu ta cũng cân đối khoẻ mạnh, tuy không cao bằng Hà Anh nhưng cũng phải trên mét sáu. Hà Anh tự nhiên thấy bối rối quá, không chỉ vì cô băn khoăn không biết chuyện mình dự định làm thế này có hư hỏng quá không, mà còn vì thấy cậu bé trẻ con quá, nếu làm vậy với cậu ta thì cô cảm thấy áy náy và xấu hổ lắm. Thấy hai người lúng túng, Loan chủ động gợi chuyện cho hai người tự nhiên rồi cô đứng lên bảo: – Thôi…tớ như vậy là xong nhiệm vụ nhé…bây giờ tớ để kệ hai người đấy…mọi việc không liên quan gì đến tớ nữa đâu…thôi hai chị em trò chuyện với nhau đi…tớ bye bye đây.Nói rồi cô bạn của Hà Anh bỏ đi, để cho Hà Anh và cậu bé ngồi nói chuyện cho tự nhiên hơn. Ngượng thì vẫn ngượng lắm, nhưng khi cô bạn đi rồi, Hà Anh cũng cố tỏ ra bình thường vui vẻ trò chuyện với cậu bé. Toàn những chủ đề chung chung, vô thưởng vô phạt, như chuyện học hành của cậu bé, chuyện công việc của cô, rồi chuyện thời tiết, chuyện phim ảnh trên TV,…Dần dần không khí ngượng ngập giữa hai người cũng bớt dần, họ trò chuyện tự nhiên hơn và bắt đầu cười đùa vui vẻ với nhau. Chiều hôm đó Hà Anh ngồi uống cafe với cậu bé khá lâu, cô thấy cậu bé chỉ hơi rụt rè một chút chứ cậu ta là một người cũng khá hiểu biết và thông minh, nói chuyện cũng rất có duyên. Đến lúc cuối cùng trước khi ra về, rất ngượng nhưng Hà Anh và cậu bé đành quay lại cái chủ đề chính của buổi gặp giữa họ ngày hôm nay.
Cậu bé thì mặt đỏ tía tai vì ngượng, cứ ấp úng không biết nói gì, rồi cuối cùng mới lí nhí hỏi Hà Anh là thế chiều mai, mấy giờ thì cô muốn cậu ta đến nhà cô. Lý trí Hà Anh lúc đó dằn vặt ghê gớm lắm, thậm chí cô đã định bảo cậu bé là mọi chuyện chỉ là trò đùa của cô thôi, thực ra cô không có ý định như thế đâu, nhưng không hiểu sao lúc đó đầu óc Hà Anh cứ bừng bừng vì cảm giác tò mò hồi hộp trước một việc táo bạo, mà lần đầu tiên trong đời cô làm, tim đập thình thịch như gõ trống, Hà Anh buột miệng bảo cậu bé là chiều mai 3 giờ đến nhà cô và địa chỉ của nhà cô là như thế này. Nói rồi Hà Anh vội vã ra về, như chỉ sợ mình sẽ thay đổi ý kiến. Suốt cả chiều hôm đó, tối hôm đó, Hà Anh như người mất hồn, đầu óc cô cứ rối tinh cả lên vì sự dằn vặt, không biết điều mình làm có phải hay không, nhưng bên cạnh sự dằn vặt, trong người cô lại âm ỷ sự khao khát, hối thúc, và sự hồi hộp tò mò. Đêm hôm đó, cô nằm mãi mới ngủ được và mơ lung tung đủ mọi chuyện, cô mơ thấy mình làm tình với chồng, nhưng một lúc lại hoá ra là cậu bé nọ, rồi lại chồng. Giữa đêm Hà Anh giật mình tỉnh giấc, cô thấy mình đang trong tư thế nằm ngửa, hai chân dạng rộng ra, tay thì ôm chặt cái gối dài trên người, cả người đầm đìa mồ hôi, bên dưới thì ướt dầm dề, cảm giác thèm khát được ân ái hừng hực trong cô đến độ cô muốn rên lên. Hà Anh phải ngồi dậy khỏi giường, đi ra tủ lạnh rót một cốc nước mát cho bình tĩnh trở lại. Trở về giường nằm thừ người ra, Hà Anh lẩm bẩm tự nhủ: thôi, chuyện ngày mai thì cô đành thử một lần xem sao vậy, chứ cứ như thế này thì cô không thể chịu nổi nữa, dù chỉ một lần thôi, anh Phong ơi, thứ lỗi cho em anh nhé.
Sáng hôm sau, đang dọn dẹp nhà cửa, chợt Hà Anh nghĩ ra một chuyện, cô vội gọi di động cho Loan hỏi một vấn đề tế nhị là chuyện thằng bé có an toàn không, nhỡ có bệnh tật gì đó thì sao. Nghe Hà Anh hỏi vậy, cô bạn cười phá lên bảo cô cứ việc vô tư thoải mái đi, bản thân cô ta cũng phải lo cho cô ta chứ, tuy cô ta yên tâm về cậu bé lắm, nhưng trước lần đầu tiên với cậu bé, cô ta cũng đã cẩn thận bắt cậu bé cùng với cô ta đi thử máu rồi, Hà Anh cứ việc an tâm mà “xài” đi, không cần phải bao biếc gì cả đâu, có uống thuốc tránh thai thì uống thôi, thằng nhóc đó nó khoẻ lắm đấy, không cẩn thận là dính bầu ngay đấy làm cho Hà Anh đỏ mặt cúp máy. Trưa hôm đó, cho đứa bé ăn trưa và đi ngủ xong, đến hơn 2 giờ thì Hà Anh đánh thức thằng bé dậy và trở đến nhà ông bà nội. Cô bảo với bố mẹ chồng là cho cô gửi thằng Minh ở đây để đi giải quyết chút công việc, có gì tối cô đến đón.
Chưa bao giờ nói dối kiểu này cả, nên Hà Anh thấy giọng mình cứ lạc đi thế nào ấy, còn mặt thì cứ đỏ lên, may mà bố mẹ chồng cô cũng không để ý lắm. Trên đường về lúc qua phố Tràng Tiền, cô tạt vào hiệu thuốc mua một vỉ thuốc tránh thai. Về đến nhà là cô uống thuốc ngay rồi đi tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị cho buổi hẹn. Hà Anh cảm thấy hồi hộp quá đi mất, người cô cứ bừng bừng cảm giác thèm muốn rất đàn bà. Tắm xong, Hà Anh mặc chiếc váy ở nhà màu xanh nhạt rồi đi ra phòng ngủ, nhìn cái giường đôi trải đệm sạch sẽ tinh tươm, Hà Anh lại thấy trào lên cảm giác tội lỗi,trên cái giường của vợ chồng cô kia, cô sắp sửa làm một chuyện…với một người không phải là chồng mình, một chuyện mà vốn chỉ dành riêng cho chồng cô, vậy mà cô sắp sửa trần truồng lăn lộn trên cái giường hạnh phúc của vợ chồng cô đó với một người con trai khác, dù đó chỉ là một cậu bé, nhưng nó cũng sẽ làm cái chuyện vợ chồng với cô y như là anh Phong chồng cô. Hà Anh đỏ mặt liếc nhìn tấm ảnh to chụp hai vợ chồng cô hôm cưới treo trên bức tường ở đầu giường ngủ, rồi bức ảnh để trên bàn cạnh đầu giường nữa, trong ảnh, anh Phong chồng cô đang mỉm cười nhìn cô đầy vẻ thương yêu và tin tưởng, vậy mà cô lại…
Không thể chịu nổi ánh mắt của chồng, Hà Anh lật úp tấm ảnh để ở bàn đầu giường xuống, còn bức ảnh treo tường thì đành để vậy. Đúng 3h, cậu bé đến. Nhà của vợ chồng Hà Anh nằm trong một khu yên tĩnh, toàn các biệt thự, nhà mới xây, đó là một khu quy hoạch của Thành phố tận trên Cầu Giấy. Đường phố ở đây yên tĩnh, nhà nào biết nhà nấy,. hầu như chẳng ai biết ai cả nên Hà Anh cũng không ngại lắm chuyện mọi người chung quanh nhìn thấy cậu bé nọ đến đây cả. Cậu bé trầm trồ khi đi vào trong nhà Hà Anh, cậu cứ tấm tắc khen là nhà thiết kế đẹp quá, bản thân cậu cũng học kiến trúc nên cậu biết. Đã dự định trước nên Hà Anh không bảo cậu bé ngồi ở phòng khách tầng 1 mà đưa thẳng cậu lên tầng 2, là phòng sinh hoạt và phòng ngủ của vợ chồng Hà Anh. Dè dặt ngồi xuống bộ ghế salong rộng rãi, cậu bé nhìn quanh và hỏi Hà Anh là không có ai khác ngoài cô ở nhà à. Hà Anh gật đầu bảo là chồng cô đi công tác nước ngoài, chắc Loan cũng nói với cậu ta rồi, còn đứa con nhỏ thì cô gửi bên nhà ông bà nội của nó.
Lúc đi ra tủ lạnh rót nước, Hà Anh biết cậu bé đang nhìn chằm chằm vào người mình. Cô đang mặc chiếc váy ở nhà bằng vải mỏng dài xuống ngang đùi và chỉ có hai dây mảnh mai khoe trọn vẹn bờ vai mềm mại trắng trẻo của cô, và bộ ngực căng đầy không cần có áo lót đỡ vẫn vươn ra một cách kiêu hãnh, chiếc váy lại may rất vừa vặn với cơ thể cô nên khoe rất rõ cái eo nhỏ nhắn mảnh mai của cô, bộ mông tròn căng đầy sức sống và cặp đùi thon dài gợi cảm. Tự nhiên, Hà Anh đỏ hồng mặt lên vì ngượng. Đưa cốc nước mát cho cậu bé, Hà Anh ngồi xuống phía đối diện cậu bé, ý tứ kéo thẳng mép váy xuống và khép hai đùi lại cho khỏi hớ hênh trước mặt cậu bé. Xấu hổ quá, Hà Anh chẳng biết nói thế nào với cậu bé trong trắng ngây thơ đang ngồi trước mặt cô cả. Cậu bé cũng lúng túng, cậu ta cứ nhấp nhấp từng ngụm nước, mặt đỏ lên, hầu như không dám nhìn thẳng vào mắt Hà Anh. Hai người cứ lúng túng như vậy hồi lâu, chẳng nhẽ cứ ngồi thế mãi, đằng nào thì cũng đã hẹn cậu bé đến rồi, Hà Anh đành lấy hết can đảm nói với cậu bé bằng giọng gần như lạc hẳn đi, chứ không phải là giọng của cô nữa:- Thôi…em đi tắm đi…phòng tắm ở trong kia kìa.Cậu bé đứng dậy, ngập ngừng rồi hỏi Hà Anh với giọng lí nhí:- Thế chị…có tắm không. Hà Anh lắc đầu, mặt ửng đỏ: – Không…chị vừa tắm lúc nãy rồi… Trong lúc cậu bé vào phòng tắm, Hà Anh đi đóng mấy cánh cửa sổ của phòng ngủ lại, tay cô không hiểu sao cứ run bắn lên, cửa đã đóng hết nhưng ánh sáng ban ngày vẫn lọt vào làm căn phòng sáng mờ mờ, nhìn vẫn khá rõ mặt nhau.