Họ Doãn bị chặn lối, lúng túng hốt hong, vừa thẹn thùng vừa sợ sệt nên nói không ra hi.
Dương Quá ôn tồn hỏi:
– Đạo sĩ có việc chi mà hong hốt như vậy?
Doãn Chí Bình lấp bấp:
-ồ! Không có gì c, ta đang sợ trể cuộc hợp thường niên ở Trùng Dưng cung nên không tiện nói nhiều với ngưi!? Có rnh sẽ gặp lại , chào
Nói dứt lời gã vọt thẳng lên ngọn cây bạch dưng rồi biến mất. Dương Quá không đuổi theo nữa, bỏ trở về chốn cũ.
Vừa về đến ni thì một hiện tượng kỳ lạ đã xy ra; dưới giàn hoa cúc, thấy hai chân Tiểu-long-Nữ thò ra, một chân co một chân duỗi, mà người thì hình như ngủ say mê mệt.
Dương Quá khẻ kêu:
– Cô Long, Cô Long!
Tiểu-long-Nữ chợt tỉnh, sửa lại xiêm y, đỏ mặt nói:
– Sao cứ gọi cô Long mãi thế! Gọi cách khác xem nào!
Rồi nàng nói tiếp:
– Trước đây đã nguyện suốt đời ở trong Cổ-Mộ, nhưng bây giờ ta đã đổi ý. Bất kỳ ngưi đi đâu ta sẽ cùng theo như hình với bóng.
Dương Quá hớn hở nói:
– ồ, nếu được như lời cô Long nói, thật quý hóa vô cùng.
Tiểu-long-Nữ tủi quá nói rằng:
– Dương Quá, mi chẳng có chút chân tình nào cùng ta c. không thể gọi cô Long mãi như vậy được!!?
Dương Quá ngẩn người làm thinh không biết nói gì cho ra lẽ.
Thấy hắn không tr lời, nàng đau đớn quá, ngập ngừng hỏi qua giọng nói run run vì cảm động:
– Dương Quá! mi thấy ta là người như thế nào?
Dương Quá thật tình đáp ngay:
– Cô là sư phụ, đã thưng yêu truyền dạy võ nghệ cho Quá nhi, nên Quá nhi nguyện suốt đời tôn thờ, kính mến, yêu quý cô hn tất c mọi ngời trên trần thế!!
Tiểu Long Nữ chịu không được nên hỏi thẳng:
– Thế ngưi có thể xem ta như một người vợ được không?
Câu hỏi quá đột ngột mà xưa nay Dương Quá chưa bao giờ dám nghĩ đến, đã khiến cho hắn cuống quít, phân vân chẳng biết nói sao, cứ ấp a ấp úng mãi rồi nói nhỏ:
– Tôi đâu dám. Cô là sư phụ đáng yêu, đáng quý của tôi. Lúc nào tôi vẫn xem cô là bậc trên trước.
Tiểu Long Nữ bàng hoàng c người, uất quá, toàn thân run lên bần bật, hé miệng, trợn mắt rồi hộc luôn mấy bún máu.
Dương Quá sợ quá, chân tay cuống cuồng chẳng biết làm sao hn chỉ gọi lớn:
– Trời i, Cô Long! Sao vậy cô Long i!
Tiểu Long Nữ thấy Dương Quá vẫn xưng hô như vậy, lòng tràn trề oán hận, trợn trừng đôi mắt nhìn rồi đa tay tát vào mặt hắn thật mạnh.
Thấy Dương Quá cứ ngó mình trân trối, nàng thấy nỗi buồn tiêu tan và nhường chỗ cho c một niềm tủi hận tiếc thưng rồi thở dài than thở:
– Thế là hết! Từ nay đừng nghĩ đến sự gặp nhau nữa nhé! Vĩnh biệt.
Dứt lời, nàng đứng dậy đi về phía trước.
Dương Quá vội gọi thật lớn:
– Cô Long bỏ Quá nhi sao? Đi đâu xin cho Quá nhi được theo cùng!
Tiểu Long Nữ quay mặt lại trầm giọng quát:
– Nếu mi còn tìm ta nữa sẽ như thanh kiếm nầy!!
Nói xong nàng dùng chỉ lực kẹp thanh gưm ở giử hai ngón tay rồi bẻ gẩy làm đôi; Dương Quá thấy nàng tỏ ra quá quyết liệt, lo sợ quá, nhưng chẳng dám nói lại lời nào. Nhìn tà áo trắng thoáng đấy như cánh bớm mất hút sau bìa rừng, Dương Quá đau đớn, ngồi bệt xuống đất với đôi mắt lưng tròng.
Dương Quá ngồi suy nghiệm, tự hỏi lưng tâm thấy chưa làm một điều gì thất lễ hay phật ý Tiểu Long Nử. Không hiểu vì sao bỗng dưng nàng lại có sự thay đổi tánh tình một cách đột ngột và vô lý. Từ chỗ thưng yêu quyến luyến, lời lẽ êm dịu lại trở thành oán hờn uất ức hằn học mình. Hắn nghĩ bụng:
– Vì sao cô Long nhận là vợ mình? Vì sao lại không bằng lòng gọi tiếng cô? Thật qu khó hiểu, ly kỳ. Chắc cũng có một duyên cớ nào nhưng nàng chưa nói thật. Chỉ trong nửa ngày mà hình như xy ra một cn bão tố trong tâm hồn nàng và c một sự xáo trộn phũ phàng cho sự sống chung của hai đứa. Hắn đưa hai tay ôm đầu gào thét thãm thiết làm lủ chim bay tán loạn khắp một vùng núi rừng hoang dã. (Hết)
(Truyện 18+ sướng nhất tại Truyen18.cc)