Cũng bởi tôi không để ý nên chắng thấy mình thay đổi. Nhưng những người dân quê ở đây thì nhìn tôi với cặp mắt chiêm ngưỡng, thèm thuồng. Chiếc áo làm nên nhà sư mà ! Những chiếc áo dài của tôi may bằng những loại vải đắt tiền do Vi tặng. Những chiếc quần xoa Pháp mỏng dính làm nổi bật màu da trắng hồng của tôi và lớp quần xì líp màu nhỏ xíu bên trong. Tóc dài ngang lưng. Rồi thêm một tí phấn son, và móng tay sơn đỏ hồng. Tất cả chẳng còn gì là cái vẻ bề ngoài nghèo khổ của con Hóa chăn bò ngày xưa. Đôi giày tôi mang cũng là giày ý. Rồi nhẫn hột xoàn, giây chuyền, lắc vàng, đồng hồ… Và nhất là làn da của tôi bây giờ trắng hồng chứ không còn đen đúa vì nước sình và cứt trâu của những ngày lam lũ quê mùa. Lộc bậm môi như để lầy thêm can đảm, ngước nhìn tôi:
– Hóa à ? Hóa đã làm cả chợ, cả quận này mê mệt, Hóa có biết không? Tối hôm qua, Lộc có liều mạng đến đây. Tính gọi riêng Hóa để mời Hóa đi ăn khuya. Nhưng… nhưng…
– Nhưng sao hả Lộc?
– Nhưng Lộc đã nằm ở bụi môn để lén nhìn bác Tám đang ôm Hóa trần truồng đi tới đi lui. Và rồi bác đụ Hóa nơi gốc mận… Lộc bị kích thích quá. Lộc chịu hết nổi. Lúc trước, Lộc có nghe Xiểm kể lại là, có lần Xiểm đã dẫn Hóa vào lò đường của
Lộc, xem Lộc với Xiểm đụ nhau. Có đúng như vậy không Hóa?
– Có Cũng vì xem Xiểm đụ Lộc quá tuyệt vời mà tối hôm đó Hóa mới đụ với anh Thành ở ngoài cành mận. Hai người đụ nhau vừa đẹp vừa hấp dẫn, khiến Hóa thèm quá, không thể nhịn được. Nhất là khi nghe Lộc gọi Xiểmbằng em… Đêm đó, Hóa đã lấy Thành và rồi sau đó Thành đã trở thành người tình của Hóa luôn. Xiểm đã đẹp mà Lộc cũng đẹp trai ghê… Lộc nhìn tôi rạng rỡ khi nghe tôi khen đẹp trai. Và tôi quên bẵng là tôi đang mặc cái áo ngủ mỏng tanh, bên trong không đồ lót. Hèn chi Lộc bối rối, lúng túng khi nói chuyện. Chiếc áo ngủ màu xanh lơ của tôi do Vi mua tặng. Nó rộng thùng thìng, mỏng đến độ có thể thấy từng sợi lông lồn ở bên trong. Tôi hỏi Lộc về Xiểm, người bạn gái rất thân và cũng là đồng đảng với tôi:
– Vậy chớ Xiểm đâu, hổm rày Hóa không gặp?
Lộc trả lời tỉnh bơ:
– Đang có bầu. Sáu tháng. Mà Xiểm kỳ lắm. Lộc bảo uống thuốc ngừa thai mà Xiểm không chịu.
– Như vậy là Xiểm với Lộc không còn “gần gủi” với nhau nữa à?
– Còn nhiều hơn mới ác chứ. Từ lúc có bầu một tháng đếngiờ, không ngày nào Xiểm ngừng đụ. Xiểm nói nó đòi hỏi quá sức nên không nhịn được. Mà Xiểm chỉ dâm với Lộc mới là kỳ lạ. Xiểm bảo không thể yêu ai nữa ngoài Lộc. Xiểm có thể làm tình với người khác, nhưng khi làm thì Xiểm chỉ nghĩ và gọi tên Lộc, dù rất kín đáo.
Sao Lộc nói đúng vào tim đen của tôi quá. Cô út, ông chủ tôi, Thành, tôi, rồi bây giờ đến Xiểm. Đụ một người mà tương tư một người khác. Ký ức, tiềm thức, hay quả tim đã khiến mình không sao quên, được hình ảnh người mình yêu. Dù là người yêu bất xứng, phụ bạc. Tôi đã phiêu lưu với trò chơi xác thịt biết bao nhiêu lần rồi. Thế mà chỉ cần một khoảnh khắc đặc biệt nào đó, hoặc trong giấc mơ, hoặc chỉ là mùi thơm của hoa mận, hoặc tiếng rơi của giọt nước giống như tiếng sương rơi trên tàu lá môn, lá ổi đêm nào, cũng đủ đưa tôi về với hình bóng Thành
tức khắc.
Tôi mời Lộc vào nhà ngồi chơi chờ tôi sửa soạn trang điểm nhan sắc. Vừa vào phòng, mới cởi sợi giây thắt lưng cho hai tà áo ngủ rời ra, tôi nghe tiếng động. Quay lại thì đã thấy Lộc đứng lù lù ở cửa phòng. Đôi mất Lộc đờ đẩn, đấm đuối nhìn tôi giống hệt như ông chủ tôi đêm qua. Lộc ngập ngừng:
– Hóa ơi? Hóa cho phép Lộc thay đồ cho Hóa nhen, được không?
Tôi liếc thấy phía trước chiếc quần tây Lộc đang mặc, cộm lên một cục lớn. Nhớ hôm xem Xiểm và Lộc đụ nhau ở lò đường, đã có lúc, tôi ước mơ sẽ mượn Lộc một ngày, được đụ với Lộc một lần, vì Lộc đụ hay và tình tù quá. Nếu không có Thành, chấc Lộc đã không thoát khỏi bàn tay của tôi. Vậy mà bây giờ Lộc đang đứng đây, ngay trong phòng ngủ của tôi, xin phép tôi cho Lộc làm cái việc mà chỉ có Vi là người duy nhất đã từng làm. Đó là thay đồ cho tôi.
Vẫn nhìn tôi không chớp mắt, nhìn say đắm. Lộc đứng chết sững. Cách đây năm phút Lộc ngỏ ý mời tôi đi chơi. Sao bây giờ Lộc lại ngơ ngác nhưcon nai đứng trước bầy hổ dữ. Cái quần của Lộc lại vun lên cao hơn. Mắt Lộc dán sát vào bộ ngực của tôi. Chiếc áo ngủ đã mở ra, khiến hai bầu vú tôi lộ ra một cách vô tình đầy khêu gợi. Tôi hỏi.
– Tại sao Lộc muốn thay đồ cho Hóa?
– Lộc chỉ xin Hóa cho phép Lộc làm một cái gì. Cái gì cũng được để tỏ lòng ngưỡng mộ của Lộc đối với Hóa. Rửa chân cho Hóa, tắm cho Hóa… Cái gì cũng được. Xin Hóa thương tình mà cho Lộc một hân hạnh…
Đêm hôm qua, “tên nô lệ già ” đã phục vụ cho tôi. Sáng nay, lại có thêm một người trai trẻ tình nguyện làm tôi tớ cho tôi. Và bất giác, Lộc quỳ hẩn xuống, tiến gần lại, ôm một chân của tôi một cách êm đềm. Lộc áp sát mặt vào bắp đùi tôi, hôn lấy hôn để, hôn ngấu nghiến như một con cọp đói đang xé con mồi.
Tôi kiêu kỳ, tự mãn, nhìn xuống. Mái tóc Lộc đen láy. Sóng mũi cao của Lộc dlnh sát vào vùng da thịt trắng ngần nơi bắp đùi tôi. Và tôi lại cảm thấy lâng lâng. Một cảm giác êm đềm chạy lan khắp cả người tôi. Tôi dễ sợ chưa? Suết ngày hôm qua với Báu với Hữu. Tối đến với ông chủ của tôi. Vậy mà bây giờ tôi lại sắp sửa… Người đàn ông nào vô phúc làm chồng của tôi, thì chỉ có vào nghĩa trang sớm. Và không đợi tôi đồng ý, mũi Lộc đã len qua hôn lồn tôi như thể lồn tôi đã là của Lộc từ lâu rồi. Vừa hôn, Lộc vừa nói nhỏ:
– Lồn Hóa thơm quá. Hóa ơi!
Dù trong thâm tâm tôi thật sự muốn làm một điều gì lắm, nhưng tôi vẫn phải kềm lại. Tôi chưa muốn cho Lộc ngay tùc khắc, ở nơi đây. Tôi kéo Lộc lên, đặt lên môi Lộc một nụ hôn say đắm, tình tù”, lâu khoảng năm phút. Tôi vờ nói:
– Lộc và Hóa, hai đứa mình đi nơi khác. ở đây không tiện vì Hóa sợ Thành sẽ biết. ở chỗ khác tụi mình an tâm hơn để hưởng lạc…
Nghe nói thế, Lộc vội vã thay áo quần cho tôi. Tôi mặc áo dài màu tím than, đeo xâu hạt bẹc, thoa một ít phấn son rồi ra xe chở Lộc đi. Lộc mời tôi ra quận ăn cơm Tàu. Tôi xuống xe, cầm tay Lộc dắt qua đường. Người từ hai dãy phố túa ra nhìn tôi như xem một đám rước.
Hai chúng tôi vào một cao lâu sang trọng. Lộc gọi nhiều món ăn đắt tiền để đãi tôi. Tiệm ăn thật đông khách. Đang ồn ào náo nhiệt, mà từ khi tôi bước vào mọi người đều im bặt, đưa mắt ngắm nhìn tôi Lộc thì hãnh diện ra mặt. Nhưng tôi, dù đã dày dạn phong trần, vẫn cứ thẹn thùng, mặt đỏ rần. Bởi vì tôi biết trong đám thực khách có người biết tôi trước kia là con Hóa chăn bò. Ăn xong Lộc bảo tôi đưa Lộc về nhà, chặt dừa Xiêm uống, rồi Lộc dẫn tôi ra vườn sau. Chúng tôi đến bên cái lò đường, nơi mà tôi .đã có dịp xem Xiểm và Lộc đụ nhau năm xưa.
Cũng cảnh trí này năm xưa, nhưng bây giờ được bày biện có vẻ tươm tất, sạch sẽ hơn. Có ra trắng, có gối bông, có quạt máy. Chắc nơi đây, Lộc và Xiểm đã bày ra bao lần chăn gối. Lộc mời tôi ngồi, rồi cầm mác lại chặt gần 25 trái dừa Xiêm đổ vào một cái thau lớn. Tôi bảo Lộc vừa mới uống xong, còn chặtdừa thêm chi nhiều như vậy. Lộc mim mỉm cười và nói:
– Để dành cho Hóa một ngạc nhiên. Để Hóa hiểu rằng Lộc yêu Hóa đến thế nào. Lộc chưa bao giờ làm điều này cho bất cứ ai, dù với Xiểm. Miễn Hóa đừng cho là Lộc khùng thì được rồi.
Xong, Lộc bước đến, trang trọng cởi cho tôi từng mảnh áo, chiếc quần, luôn cả đôi giày cao gót. Tôi đã hoàn toàn trần truồng. Lộc bế tôi lên, đặt nằm dài trên tấm nệm, và cũng trang trọng dùng mũi hôn khắp người tôi. Khác với những tình nhân trước của tôi Lộc dùng mũi hôn nhiều hơn là miệng và lưỡi. Tôi nhận thấy khi dùng mũi hôn da thịt tôi, Lộc đã tặng cho tôi cả một chân tình đậm đà thắm thiết. Lộc ngửi hết, hít hết mùi thơm trên người tôi. Lộc hôn như thếcàng kích thích dâm tính trong tôi nhiều hơn. Nhất là lúc Lộc banh háng tôi ra, dí mũi sát vào cửa mình tôi rất lâu, và Lộc để nguyên như vậy mà hít, hít liên tục.
Rồi Lộc bê thau nước dừa lại. Lấy khăn lông, tẫm ướt nước dừa, Lộc tắm cho tôi tùng chỗ, tùng chỗ trên khắp thân người tôi. Lộc làm kỹ lưỡng, chậm rãi nhẹ nhàng chừng nào, tôi đê mê ngất ngây đắm say chừng đó. Hèn chi sáng nay Lộc đã xin tôi cho phép Lộc làm cái gì đó “nhưrửa chân cho Hóa, tắm cho Hóa. ” Lộc lãng mạn tình tứ, khác hẳn những người khác. Chả trách Xiểm mê là phải. Xiểm muốn có con với Lộc. Tôi tưởng chỉ có Vi chiều chuộng tôi vì Vi lớn hơn tôi gần 20 tuổi. Không ngở, Lộc nhỏ hơn tôi một tuổi mà cũng nâng niu, trân quý tôi như một đóa hoa.
Lộc đỡ đít tôi ra mé giường, vác hai đùi tôi lên vai, quỳ xuống đất, lấy ca múc nước dừa đổ nhè nhẹ trên chòm lông lồn của tôi, rồi Lộc đưa lưỡi vào cửa mình của tôi mà hứng uống. Tôi ngất ngây, sung sướng một cách kỳ lạ. Mọi cảm giác trong tôi hoàn toàn khác lạ. Giống như có lần Vi mời tôi đi ăn món ăn Nhật. Đi chân không, ngồi trên chiếu, ăn cá sống, uống rượu Sakê. Lộc lại ngậm một ít nước dừa trong miệng, sú vào cửa mình tôi, xong lại hút ra. Lộc ngậm ngụm nước nó, trườn lên, ôm mặt tôi, sú vào môi tôi. Tôi nuốt từng ngụm. Kích thích quá chịu không nổi, tôi vội đưa tay xuống cầm cặc Lộc để vào miệng lồn.
Lộc trườn xuống rất nhẹ nhàng. Cả người tôi rít vì nước dừa, nó dán tôi sát vào người Lộc như một chất keo vô hình. Và hai đứa chúng tôi đụ nhau trong yên lặng, khoan thai. Thay vì nút lưỡi, Lộc cũng dùng mũi hít hết dung nhan tôi vào Lộc. Thật tình, tôi không thể nào ngờ là hôm nay được chính Lộc mời về đây, nằm trên chiếc giường mà Lộc đã đụ Xiểm năm xưa, một trận đụ đã làm tôi say đắm ngây ngất, đã đưa tôi đến quyết định lấy Thành làm chồng. Mỗi người đàn ông có một nghệ thuật làm tình khác nhau, có một sức hấp dẫn riêng biệt. Lộc lật tôi lên nằm trên. Cũng như Lộc tôi đụ êm đềm khoan thai. Trong êm đềm dìu dặt đó, khoái cảm dẫn đến từ từ, nhưng như những lượn sóng lớn chậm rải vổ vào bờ đá, làm đất lỡ, làm đá tan.
Chúng tôi kéo dài trận đụ gần hai tiếng. Hình như tôi có ra một lần, không nhiều nhưng cũng tê tái, ngất ngây. Rồi nhờ Lộc mang hết đam mê, cởi trên tôi đưa tôi đến tận cổng thiên đàng.
Vì cố gắng quá trong mây mưa, tôl mệt lã, nằm thở. Thình lình Xiểm từ đống mía bước ra, miệng cười toe toét. Tôi hơi giật mình vì tưởng Xiểm sẽ ghen. Nhưng Xiểm nói:
– Tuyệt trần? Hai người làm tôi tối mày tối mặt. Hèn chi sáng nay không thấy Lộc đến “thăm” tôi. Biết là Lộc bận có mèo mà không biết là al. Nhờ chị Vĩnh đi ra quận ăn sáng nói là có thấy hai ông bà. Nên tôi nghĩ chắc Lộc dẫn về đây. Hóa đẹp quá à nhen. Mình nhận không ra đó.
Tôi vờ săn đón, đẩy đưa:
– Tháng mấy sanh vậy? Bụng hơi lớn rồit Chắc sẽ giống Lộc.
Xiểm trả lời tỉnh bơ, trong khi tay vẫn âu yếm quàng qua vai Lộc:
– Vậy bây giờ Lộc đền cho Xiểm đi. Về cái tội sáng nay không đến “thăm. ” Mau lên, để “bà chị” giận à.