Báu lấy một sợi tóc duy nhất, ngoáy ngay cái lỗ đái. Bà Thủy bật tung người lên như điện giật. Hai tay bà bóp mạnh hai trái vú như muốn vỡ ra. Bà la thất thanh, nghiến răng. Mắt chỉ còn tròng trắng. Dùng toàn lực, bà kéo Báu lên thật mạnh, tự động cầm con cặc Báu đút vào cửa mình. Báu ấn mạnh vào và nắc dồn dập. Bà Thủy không nói bậy nữa, chỉ gào “Chúa ơi! Chúa ơi! ” và la hoảng lên như ai đang hiếp bà. Mắt bà nhắm cứng lại. Và bà ra một loạt gần một phút…
Bà Ngọc Thủy buông thỏng tay chân, im lặng nàm thở, để mặc cho Báu banh háng bà ra muốn liếm, muốn quét, muốn làm gì đó thì làm. Liếm khô xong xuôi Báu trèo lên đâm cặc vào lồn bà đụ lần nữa. Vì khô đầu con cặc Báu vào hơi sát. Bà Thủy vẫn nằm bất động, đang lai tỉnh. Báu đâm cặc vào rồi cũng nằm bất động. Nghe ngóng. Bởi vì mỗi người đàn bà có một đặc tính khác nhau. Báu phải nghe ngóng xem bà còn “lửa” hay không? Hay đã tắt ngúm rồi?
(Hết Phần 20 … Xin mời xem tiếp Phần 21)
Phần 21: Gái Tìm Của Lạ
Bà Ngọc Thủy tắt ngúm rồi thật thần trí đã tỉnh, nhưng toàn thân bà vẫn rã rời, mỏi mệt. Chưa lại sức Báu hỏi:
– Em đụ chị nữa nhen?
– Thôi. Bà trả lời thầm thì trong miệng. Tha cho em đi. Phục anh lấm rồi. Sao con cặc anh vẫn còn cứng như cán búa vậy?
– Thì trời sanh nó vậy mà.
Bà Ngọc Thủy ôm Báu siết mạnh để nựng, để cưng cục vàng, nhưng mắt vẫn nhắm, không mở ra nổi. Bà hỏi:
– Có phải anh chưa ra không?
Báu gật đầu một cách bình thản như đã gật đầu với bà Hạnh Dung lúc chiều. Chính Báu cũng không biết tại sao mọi người, sau khi đã đụ với Báu, đều hỏi cùng một câu, để rồi thán phục và tưởng thưởng. Bà Ngọc Thủy vuốt nhẹ tóc Báu, nói:
– Em sẽ tặng anh nhiều hơn chiếc xe gắn máy. Em muốn lấy anh làm chồng luôn được không?
Lại thêm một người đàn bà nữa muốn giữ Báu làm của riêng. Đầu óc quê mùa của Báu chỉ cho Báu thấy là Báu còn quá nhỏ để làm chồng. Chứ Báu không hiểu nổi, khl nói vậy các bà muốn giữ Báu làm tư hữu để hưởng riêng. Dâm như các bà trong sòng bạc này thì thiếu gì chồng, đủ loại tuổi, đủ nghề. Khi cần, các bà chỉ nhắn đến điểm hẹn để thỏa mãn cơn dâm. Rồi chồng lãnh tiền về bồi dưỡng, nằm chờ.
Tám giờ tối, giữa lúc các bà đang chụm lại bàn tán về Báu, thì bà Ngọc Thủy nắm tay Báu đi ra. Trông dáng bà bèo nhèo, thê thầmhơn bà Hạnh Dung chiều nay:
– Đúng là Trụ Vương của em đó các bác. Danh bất hưtruyền. Vàng y 24 karat. Em gãy cánh tan xác từ lúc nãy đến giờ lâu rồi. Phải nằm một lúc lâu đợi hồi sức mới đứng lên được, đưa “chàng” ra trình với các bác đây…
Bà Hồng Nguyên và bà bác sĩ Huy há mồm, trố mắt nhìn Báu từ đầu đến chân. Thế thì thậtrồi. Không còn chối cải gì được nữa. Dâm đãng như bà Ngọc Thủy mà phải thú thật hết ra như thế thì còn gì mà phải thắc mắc.
Bà Vi liếc xem bà Hồng Nguyên và bà bác sĩ Huy, xem ai sẽ là người kếtiếp. Chẳng ai tình nguyện làm người thảm bại kế tiếp vì họ thực sự e ngại tài của Báu. Cả hai bà đều có ý định gì đó, muốn nói ra nhưng rồi lại thôi. Thấy bà bác sĩ Huy nhìn Báu có vẻ đắm đuối khát khao quá, nên bà Hồng Nguyên lịch sự nhường:
– Cũng tối rồi. Em phải về lo cơm nước cho đám nhỏ Sáng mai em xin trở lại thứ Báu cho biết đá biết vàng. Còn bây giờ chị bác sĩ Huy có muốn thì cứ tự nhiên.
Bà bác sĩ Huy hơi mứn mỉm cười, có vẻ cả thẹn. Vì trong các bà đến đây mua lạc thú, bà Huy thuộc loại lính mới. Bà mới gia nhập “hội” khoảng vài tháng. Thành tích chưa có gì làm cho giới giang hồ kính nể. Thực ra bà Huy kín đáo hơn vì bà có học và một phần cũng do bản tính trầm lặng cố hữu của bà. Bà Hạnh Dung tiếp:
Thì chị bác sĩ hồi đầu có nói không tin Báu có thể hạ ba người đàn bà một lúc. Vậy chị cứ đưa cậu vào “đánh” một trận xem thực hư.
Bà bác sĩ Huy đứng dậy. Dáng người bà cao ráo, đẹp đài các Bà mặc áo đầm. Cũng như mấy bà kia, bà Huy cũng vì tò mò hơn là để thỏa mãn cơn dâm đãng Bà nói:
– Thú thực với mấy chị. Dâm thì chắc em không dâm bằng mấy chị. Nhưng vì em có cặp đùi dài. Mà “Trường túc bất tri lao. ” Em chưa bao giờ biết mệt từ ngày lấy chồng. Mỗi lần gần đàn ông, em thâm trầm và hưởng lâu lắm. Em bao chót bữa nay là cũng vì vậy. Có lẽ đêm nay Báu sẽ chẳng ngủ được với em đâu. Em dai như đỉa. Chưa bao giờ ông xã em làm cho em ra được lấy một lần.
Bà Vi chận liền, giọng lạc quan:
– Vậy thì bà chị phải thứ. Thế giới đã có bảy kỳ quan rồi. Báu sẽ là kỳ quan thứ tám. Lạ lắm, ly kỳ lắm. Gọi Báu là thần đồng e cũng chưa đúng. Phải gọi là thiên tài của nhân loại. Em sợ đến đầm Mỹ đen cũng khó mà sống sót chớ đừng nói chi chị em mình.
Rồi bà nhỏ giọng lại:
– Nói thiệt với mấy chị, em đã ngủ với Tây đen rồi. Thằng George ở Đà Lạt. Tướng tá thằng đó to như bức tượng đồng. Con cặc dài như cặc ngựa. Râu quai nón, nước da đen như cây củi cháy. Em đưa nó vô khách sạn đụ được hai tiếng. Nó ra ba cái, xong nó mặc đồ giả bộ xin phép em đi xuống lầu mua gói thuốc rồi đi luôn. Nói vậy để các chị biết em không phải là con vừa. Bài bản, kỹ thuật. Cái gì trong sách của Từ Hi có viết là em đọc thuộc làu. Vậy mà… ông thần nước mặn này (bà chỉ Báu) làm em phải ôm cứng ông lại mà van xm, đừng đụ nữa. Nếu không em sẽ chết… Em nghĩ là chị bác sĩ Huy sẽ rất đẹp lòng. Không sao. Để em bảo Hóa đi mua thức ăn về đây nhậu một mách, rồi chị đưa hoàng tử vào mở trận đánh đêm.
Tôi đi mua cơm Tây, rượu chát về cho cả nhà dùng. Báu thì xin tô cơm ăn với cá kho. Báu không biết ăn đồ Tây. Ăn xong Báu đi tấm, thay đồ lên trình diện.
Bà Vi đẩy Báu lại ngồi cạnh bà bác sĩ Huy. Gọi là bà nhưng thực ra bà chỉ là vợ của ông bác sĩ Huy, một ông bác sĩ danh tiếng và có chức phận trong chính quyền. Báu ngồi sát bà Huy. Bà Ngọc Thủy đề nghị:
– Đâu! Một bên đùi dài, một bên đụ dai. Hai bên thử mở màn bằng một nụ hôn xemcó hấp dẫn không?
Tất cả đều vỗ tay. Bà bác sĩ Huy quay người Báu lại nâng mặt và đặt lên môi Báu nụ hôn nồng cháy, khá lâu. Bất ngờ, Báu đưa tay lên sờ vú bà, gác một chân lên đùi bà. Thấy vậy, bà Vi đến xuống đèn. Trên trần chỉ còn những ngọn yếu ớt như ánh sao dọi xuống. Bà Vi bật ngọn đèn hồng chiếu vào quả châu. Muôn ngàn vì sao tỏa xuống đất, rọi lên tương, xoay quanh. Nhạc êm dịu vang lên. Chỗ trải chiếu đánh bài này là sàn nhảy. Tôi chạy vào phòng lấy hai cái gối bông ném xuống chiếu. Không ai bảo ai, mà tất cả đều hiểu là bà Huy và Báu sẽ biểu diễn cảnh làm tình đêm nay ngay tại đây.
Nếu không phải là người làm công ở đây hơn một năm chắc tôi cũng sẽ vô cùng ngạc nhiên về cảnh biểu diễn ngoạn mục này. Nhưng đã nhiều lần được mục kích nên tôi đã quen. Việc tôi tự động vào lấy hai chiếc gối ném xuống chiếu cũng là là công việc tôi phải làm, mỗi lần bà Vi đích thân xuống đèn, mở nhạc. Tôi phải sống tự nhiên, làm việc và phụng sự tự nhiên, giữ kín đáo cho công việc làm ăn của bà Vi phát đạt. Nhờ vậy mà bà Vi quý mến và thương tôi như con ruột. Đã nhiều lần bà bác sĩ Huy đã được xem các bà kia biểu diễn làm tình, nên lần này bà phải trả lễ, thế thôi.
Bà Huy vẫn ôm hôn Báu say nồng. Báu cởi mấy cúc áo ở ngực của bà, cho tay vào bên trong sờ vú. Bà Huy cho tay xuống mở nút quần Báu sờ cặc. Tôi đến phụ giúp cởi áo quần cho cả hai. Đùi bà Huy quả dài thật. Lưng cũng dài, eo thắt nhỏ ở bụng. Hai vú bà nhọn như sừng trâu. Tay bà vẫn không rời con cặc Báu. Bà ôm Báu như ôm thằng con trai, kề tai Báu nói nhỏ gì không biết. Báu đứng dậy. Bà quỳ xuống cầm con cặc Báu ngắm nghía một lúc lâu, xong bà bắt đầu bú.
Báu chống nạnh, ểnh cái đít ra phía trước cho bà Huy bú được dễ dàng. Hai tay bà ôm chặt mông đít Báu. Tiếng nhép nhép bú cặc nghe thật rõ mặc dù đã có âm nhạc. Các bà kia ngồi xuống đất, sát lại gần để trông cho rõ. Bà Huy nhắm hai mắt bú, không cần biết gì chung quanh. Bà mang hết sở trường ra quyết đốn ngã Báu để lấy điểm, để nổi danh. Trên nửa tiếng, bà Huy đau gối nên phải ngồi bệch xuống. Báu dạng rộng hai chân ra cho người thấp hơn. Con cặc Báu vẫn ngông nghênh cương cứng chỉa thẳng vào miệng bà Huy.