Đã lắm mình ơi! Tại mình muốn xem thủ dâm nên em phải làm. Chớ em đâu có muốn chơi cặc giả. Đó, mình nắc mạnh đi. Nắc cho bể cái lồn em ra đi. Lấy em làm vợ luôn nghe mình. ối! Sướng gấp mấy lần thủ dâm anh ơi! Em nhìn anh đụ, em ngắm anh, em mê anh quá đi Hợp ơi!
Bà đưa cao hai chân lên không trung và hét gần muốn bể căn phòng. Hợp đụ tàn bạo vì chàng ghen với con cặc giả. Đụ được hơn nữa tiếng, bà Vi co hai chân lại, ngẩng mặt lên, nhắm cứng đôi mắt la:
– Ối! Hợpt Hợpt Gì vậy. Cháy nhà hả? Hay động đất? Trờl ơi! Tử cung của em nó hừng hực như hỏa lò anh ơi! Cặc anh nó dộng vô trong lồn em nghe rõ quá Chuẩn bịra với em. Em sắp ra đó. Hai đứa mình ra cùng một lúc mới tận cùng khoái khoái lạc. Anh sẵn sàng chưa?
– Rồi! Anh cho em đây nè ? Mình ơi! Vợ ơi? Ôm anh cho chặt. Anh nắc dồn dập một chút nữa, mình ra với anh nhen. Đợi.
Hợp chống hai khủyu tay, trân thẳng hai chân. Chàng nắc ầm ầm. Tiếng giường hêu cót két. Đít bà Vi hẩy lên hứng những lần Hợp dộng mạnh cặc xuống. Bà la, bà gào, bà thúc Hợp phải ra. Bà không đợi được nữa, tới tột cùng rồi:
– Ối! Mình ơi! Chồng ơi! Em không đợi được nữa. Ra với em đi! ! ! Ra đi!
– Dạ, một lượt nhen. Đó, khíem bắn ra trong lồn chị đó ! Chị ơi! Sướng quá chừng đi chl ơi? ối, không thể nào tả nổi. Ôi, bắn. Đó, anh bắn tinh trùng vô lồn em đó. Em ra nhiều với anh nhen. ối, ối. Chết, vợ ơi? Anh, anh lên mây rồi rồi mình ơi!!!
Hai thân thể quyện sát nhau, vật nhau. Lồn, cặc, môi, lưỡi tơi bời, rát rạt. Cả hai thở hồng hộc. Dù có máy lạnh, mồ hôi của hai người vẫn vã ra. Họ im lặng tận hưởng cái dư vị của trận đụ dữ dội, hung tàn. Hợp nói:
– Mình ơi! Yêu anh suốt đời nhen?
– Dạ.
Bà Vi “Dạ ” một tiếng rất nhỏ nhưgói cả tâm tình rào rạt. Tiếng dạ ưng thuận, tự nguyện tràn ngập yêu thương. Nó ngắn mà diễn đạt cả câu nói dài cả mấy trang. Vì Hợp gọi “Mình ơi! ” nên bà phải “dạ. ” Bà đã cho hết, hiến tặng hết, có còn giữ gì lại cho mình đâu từ hôin vào khách sạn. Bà tự coi mình đã thuộc về Hợp, với Hợp nhập một. Bà là Hợp, Hợp là bà. Bà đã bảo: “Nếu có cách nào nhập vào nhau thắm thiết hơn cái đụ, em vẫn cho. ” Chỉ còn cách nhập vào nhau bằng ý tưởng, bằng tim óc thôi. Dù nó trừu tượng, nhưng bền chặt đến thiên thu.
Hợp không muốn rút cặc ra khỏi lồn bà Vi. Làm như thể rút cặc ra, chàng sẽ chẳng bao giờ còn có cơ hội đút vào được nữa. Cho tới bây giờ, sau nhiều lần ái ân với bà Vi rồi, mà Hợp vẫn miên man nghĩ là chàng đang nằm mơ, hay đã chết rồi, hay đang lạc vào thế giới thần tiên khác.
Và có lần, đang ân ái, chàng nhìn kỹ bà Vi, mà tâm hồn vẫn không tin đó là chủ của chàng. Không tin cái da thịt, thân thể gợi tình mà chàng từng nhìn lén trong phòng tắm, bây giờ đang nằm trong vòng tay của mình. Cho nên trong cuộc mây mưa, có đôi lúc bà Vi chợt hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?” Hay là:
“Anh đang làm tình với em, mà anh lại nghĩ đến người khác hả?” .
Hợp không dám nói ra điều mình nghĩ, chỉ cúi xuống hôn miên man trên khuôn mặt đẹp sầu mộng của bà. Bây giờ cũng thế. Hai người đã cùng ra ào ào và dứt. Như vậy là trận đụ đã kết thúc. Sao Hợp vẫn cứmuốn cắm dùi, ăn vạ trên thân thể trắng ngần hấp dẫn của bà Vi. Chàng chưa thỏa hết nổi đam mê say đắm. Chàng vẫn thường tự thú: “Làm tình với chị, em không bao giờ biết mệt. ” Cặc chàng vẫn nằm sâu trong lồn bà Vi, giữa vùng nước ướt nhẹp. Lông dái của chàng, lông lồn của bà Vi, đều như bị ngập chìm trong cơn mưa.
Bà Vi ngạc nhiên. Bắn tinh khí ra rồi mà cặc Hợp vẫn cứng như khúc củi. Hợp vẫn nhắp thật nhẹ. Chàng lập lại điệp khúc ái ân lúc nãy. Chàng nhớ từng tiếng bà Vi gào thét, trong cơn sung sướng. Mới mười tám tuổi, Hợp cũng chưa nhiều chữ nghĩa, đủ để diễn tả hết tấm chân tình yêu thương rào rạt cho bà Vi nghe. Chàng hỏi:
– Hay chị leo lên trên mình em mà nằm?
Bà Vi lắc đầu. Với bà không kiểu làm tình nào lý tưởng như cái kiểu cổ điển do ông bà để lại. Trai nằm trên, gái nầm dưới. Có chơi kiểu gl do loài người chế ra, thì cũng chỉ là thêm mắm, dặm muối. Bữa cơm chính vẫn là Nam thượng, Nữ hạ. Bà Vi vẫn giữ chặt Hợp trên bụng bà, rồi với tay lấy dĩa nho xuống, rí(t t~ng quả bỏ vào mồm, sú cho Hợp ăn. Vì lãng mạn bà Vi tựnhiên cảm thấy khoái. Đầu óc bà trở về sống với chuỗi ngày Hợp mới lên 14, 15. Vậy mà bây giờ… Hợp đã nằm đụ bà trên bụng.
Hợp như một trái cây đang chín tới. Hết chua mà chưa ngọt. Hết măng tơ nhưng cũng chưa mùi rệu. Dù cốbắt chước cho bằng được cái lịch lãm của người lớn, chàng vẫn còn vụng dại thơ ngây. Bà Vi khoái nhất điều này. Trong cuộc mây mưa Hợp muốn làm ông vua, nhưng bà Vi thành hoàng hậu lúc nào không biết. Bà có thua trận trước là bà muốn thế, muốn điễn xuất như vậy cho Hợp có tự tôn mặc cảm. Bà đã tạo cho chàng cái chiến thắng của kẻ nằm trên, cho chàng hãnh diện. Chứ nếu đọ sức ngang tay, mấy khi bà chịu nhường bước cho ai. Mấy chú tài xế đã nghỉ việc ở đây, hễ nghe đến tên bà là dựng tóc gáy.
Thực ra, của lạ là của ngon. Vì ngon mà bà Vi mau dễ thấm cái ngon đó của Hợp rồi ra thật nhanh, để cho Hợp phải chê: “Chị yếu quá. ”
Rồi cứ thế, chẳng al chịu rút ra lau cho khô để bắt đầu lại “Đường trơn ướt mưa. ” Hợp cứ đi. Bà cứ đi. Trận đụ êm đềm vẫn ngấm ngầm tiếp nối. Hai cái, ba cái… Đến gần sáng, khi cả hai đều mệt lã vì thiếu ngủ, thì sốlượng đã lên đến năm lần. Và, cũng chẳng rời nhau. Hai người nằm nghiêng, ôm nhau như sam, ngủ một giấc dài đến trưa hôm sau.
Tưởng như thế là bà Vi và Hợp sẽ đẹ p đôi nên lứa. Họ sẽ tìm nhau mỗ i đê m, làm nhân tình với nhau, đem khoái lạ c đến cho nhau. Không! Vì ngay chiều hôm sau bà vẫn nhắc lại cho tôi biết là đêm đó “cho bà mượn Thành vài giờ. Tôi phải thầm gọi bà là đồng chí. Tôi cũng chẳng hơn gì. Nhớ hôm về quê ăn Tết. Thành chỉ vắng mặt vào làng trong thãm nội của anh, thì ở nhà tôi đã liên tục đụ hai người khác: Hữu và Báu. Tôi đụ say sưa ngây ngất, tận tình, cho đến có lúc tôi quên mất trong tim tôi có Thành. Đảng tôi là thế đấy. Trong cuộc mây mưa thì da diết với tình nhân. Nhưng rời nhau nửa bước, bất cứ đảng viên nào của chúng tôi cũng sẵn sàng tuột quần ra ngoại tình một cách trắng trợn.
Đêm đó trong khi bà Vi đụ với Thành một cách cuồng nhiệt, tàn khốc, thì Dũng cũng mò đến với tôi xin ân ái.
Riết rồi chúng tôi có thói quen không màng đến sự trung thành của nhau nữa. Cứ hễ trần truồng nằm với nhau, là biết mình bên nhau. ” Còn lát nữa đây, ngày mai đây, đêm mai, và có thể chỉ một giờ sau khi đã rời nhau, một trong hai đứa, hoặc cả hai lại ngã vào vòng tay kẻ khác thì cũng là chuyện thường. Nó thường như sáng ăn, trưa ăn, chiều và khuya lại ăn. Và không thể nào còn thú vị nữa nếu cả bốn bữa đều cùng ăn một món.
Có ăn là phước rồi. Có kẻ nước còn không có để mà uống nữa kìa. Như má của ca sĩ Bích Trâm chẳng hạn. Năm mươi bảy tuổi, chồng chết sớm, nhưng xuân tình trong bà vẫn còn phơi phới. Nhưng tiến thêm một bước nữa thì sợ thiên hạ cười là “con mẹ già mất nết. ” Mà bà có muốn bồ bịch thì chả ai thèm để ý đến. Vì trong một nước chiến tranh, con trai chết nhiều quá Gái thừa ra cả khối. Ai mà thèm bắt bồ với một con mụ già năm mươi bảy tuổi. Cho nên bà tung tlền mua Mỹ đen hoặc đ đực như Báu để thoả mãn những cơn thèm khát. Bà có trong tủ nhiều loại cu giả mua từ Hồng Kông, Thái Lan, Pháp, Mỹ. Nhưng chung qui chẳng cái gì sướng hơn, tự nhiên hơn là đuợc đụ cặc người ta thật. Cho nên bà thèm chết đi được. May mà bà giàu có, tung tiền ra mua dâm. Còn nghèo mạt rệp thì đành phải chịu làm kiếp sa mạc thiếu mưa.
Nhưng ở đây, trong nhà bà Vi thì trái lại. Đàn ông có thừa. Nào Dũng, Hợp, ông Vi và tài xếLâm. Anh chàng tài xếđẹp trai này đã chiếm được Phấn, Hồng và cả tôi nữa. Lâm là một tài xế trá hình. Ngoài công việc mỗi ngày hai lần đón đưa Phấn và Hồng đến trường, Lâm còn làm đ đực, đi khách không những với bà Vi, mà còn luôn cả mấy bà tai to mặt lớn trong thành phố.
Nhưug từ hôm có Báu tăng cường, công việc của Lâm trở nên bớt bận rộn. Cho nên Lâm thường trở lại đụ Phấn, Hồng và tôi thường hơn. Và cũng chính Lâm là người khai phá Dì Hạnh đều tiên. Rồi sau đó chàng đã quá chán mới chuyền Dì Hạnh qua tay ông Vi.
Do sự sắp xếp của tôi. Một buổi tối bà Vi đã bước vào phòng ông Vi. Bà muốn xưng hết tội với chồng bà như tôi đã làm với Thành. Rồi bà cũng sẽ bắt Vi
xưng lại như thế, xong cả hai sẽ cùng nhau “rước lễ.” Bà cho lối sống chân thật như tôi với Thành có lẽ mới đúng và gần với thiên nhiên hơn, và gọi đó là lối sống “lừa dối trong chân thật. ” Nghĩa là sau khi quả tim vẫn của nhau, mà thân xác vẫn phụ rẫy nhau. Bà nghĩ rằng lý trí có thể kềm hãm lửa dục vọng, có thể dập tắt những khát khao xác thịt. Nhưng như thế là giết chết mất sự sống tự do, một ân huệ Thượng Đế đã ban cho con người. Tối hôm đó, bà Vi vào phòng ông Vi để làm mới lại cuộc tình như lần đầu bà đã hẹn với ông Vi ở khách sạn. Ông Vi vặn mờ chiếc đèn trong phòng. Bà Vi vẫn mặc chiếc áo đầm hồng nhạt với những đóa hoa màu rượu chát. Ông Vi ôm bà say đắm sau gần sáu năm “ly thân”, và nói:
– Gió nào thổi em đến phòng này?
Bà Vi, mắc cở không dám nhìn thẳng ông:
– Chẳng gió nào hết. Tự nhiên em giác ngộ, thấy mình không đúng khi hờn giận anh. Thân thể em đã bao nhiêu lần bước vào phòng ngủ, vào nhà riêng, ngay trên xe hơi, trong rừng… Để nằm dưới những người đàn ông đã từng làm em thổn thức. Kép cải lương, chính trị gia, phi công, sĩ quan, thương gia và ngay cả Hợp, thầy dạy cho Phấn và Hồng. Em đã ích kỷ kéo tấm màn đen phủ hết những lần ngoại tình rùng rợn của chính mình, em khóa kín nó lại, để rọi đèn, vén lưng anh lên tìm những vết thẹo, những tội lỗi mà em cho là tội lỗi ghê gớm không thể tha thứ được!!!