VN88 VN88

Cuộc sống là những chuỗi ngày địt nhau – Truyện 18+

Thục Hiền lã người ra và trút đi hơi thở cuối cùng. Con tim nàng đã ngừng đập và tôi cố lay nàng bao nhiêu lần nàng cũng không tỉnh dậy. Tôi có thể làm gì hơn chỉ đành nghẹn ngào khóc cho nàng, cho một mối tình, cho một người vợ yêu dấu đã mất. Tôi chỉ tay lên trời xanh:
– Oâng trời ơi ông trời, mày có mắt không? Sao mày lại trớ trêu ghẹo người thế!! Cái gì là Đấng trên toàn năng, chứng giám cặp thành hôn, đem hòa bình cho nhân loại? Mày chỉ là một tên khốn khiếp, bại hoại của nhân thế này thôi. Mày nghe không hả ông trời!
Nhưng có ai nghe đâu. Trời xanh vẫn là trời xanh. Cỏ đất vẫn là cỏ đất. Có chăng là trên bãi đất ấy đã nhuốm giòng máu hồng của một người thiếu nữ vô tội…..
Thắng và Tuấn đã đến sau tôi, họ cũng nhỏ giọt lệ cho người đã khuất. Trải qua thảm cảnh này, có ai không đau lòng chứ!
Một chiếc xe taxi chợt phóng tới trước mặt chúng tôi, bước xuống xe là một thiếu nữ đôi mươi. Tuấn sau lưng tôi chợt cất tiếng kêu:
– Hồng!!
Cô gái tên Hồng chạy đến:
– Em vừa bắt được tin nên vội đến thông báo các anh hay!!! Các anh không sao chứ!
Nhưng cũng vừa lúc đó, cô gái thấy tôi đang ôm xác của Thục Hiền nên không dám nói tiếp. Tuấn kéo Hồng qua một bên, hắn đau lòng kể chuyện đã xảy ra. Nét mặt Hồng từ hồng hào trở nên xanh nhợt rồi đau khổ, tuyệt vọng. Nàng ta không chịu nỗi đã kích khi nghe tin cha nàng đã chết và xỉu xuống ngất đi.

Tuấn vội chạy đến đỡ lấy Hồng mà cõi lòng đau như dao cắt. Hắn có thể làm gì hơn, khi hắn là người đã giết cha nàng. Một đằng là anh em, một đằng là cha vợ, hắn đã nhanh chóng quyết định chọn anh em. Huống chi chính Báo Đen là người đã tạo dựng nên bi kịch này. Hắn không biết bây giờ phải tính làm sao? Hắn đã yêu Hồng một cách chân thành và thiết tha, nhưng có lẽ mối tình này phải kết thúc tại đây, thậm chí họ sẽ trở nên thù địch…..

Một lát sau, Hồng dần dần tỉnh dậy. Tuấn bắt gặp một ánh mắt bi phẫn, đau đớn nhưng cũng có lúc dịu dàng tha thiết. Hồng nằm trong vòng tay của Tuấn, lặng thinh. Mắt nàng đã đỏ hoen và những giọt lệ đài trang tuôn trào. Tuấn không biết làm gì hơn nên chỉ đành lặng thinh. Có lẽ đôi trai gái trẻ này đã hiểu rõ nghiệt cảnh đang xày ra trên người họ, và cái họ có thể làm được là quyến luyến những giây phút cuối cùng này thôi.
Aùnh chiều tà trải vàng khắp cõi trời bao la, và cặp tình nhân chìm đắm trong những giây phút yêu đương. Tuấn hồi tưởng tới lúc gặp Hồng ở sàn nhảy, những phút giây ân ái xác thịt điên cuồng và những buổi rủ nhau đi xi-nê, những cái hờn ghen của Hồng. Hắn quyến luyến mãi những giây phút tuyệt vời ấy. Còn Hồng, nàng đang hồi tưởng lại những lúc họ vui vẻ sánh vai bên nhau, Tuấn trao nàng nụ hôn thắm thiết ngay trong tại phòng ăn, và những lúc nàng giận dỗi anh chàng dễ thuơng này, và nhớ nhất là lúc Tuấn vì nàng đã chịu đánh, chịu đấm và can đảm, bất chấp mọi điều để nói anh yêu nàng.Nhưng, ai có ngờ……..
Hồng cuối cùng cũng rời khỏi Tuấn:
– Tất cả đều chỉ là nghịch cảnh anh à. Thôi em vĩnh biệt nhé!
Tuấn nắm tay Hồng níu kéo:
– Anh biết là có lẽ em vĩnh viễn không thứ lỗi cho anh! Nhưng em có thể vì tình yêu mà sống với anh không Hồng? Anh sẵn sàng chịu mọi sỉ vả, dày vò, thậm chí là tánh mạng này bất cứ lúc nào anh cũng sẵn sàng dâng cho em. Chỉ cần em ở bên anh thôi. Từ lúc yêu em, anh biết anh không thể thiếu mất em được, em biết không em?

Aùnh mắt Hồng long lanh, giọng nàng nghẹn ngào:
– Em cũng vậy! Em biết đời này em cũng không thể thiếu anh. Nhưng… nhưng…. Huhuhu…. Em có thể làm gì bây giờ anh, một đằng là chữ hiếu, chữ hận, một đằng là chữ tình, chữ yêu. Em có thể vì chữ nào bỏ chữ nào đây.
Tuấn ôm lấy Hồng, và khóc ra những giọt lệ bi oai, hắn nói trong cay đắng:
– Đừng nói nữa em, chỉ làm cõi lòng mình chua xót thêm thôi!!!
Tuấn khắn khít ôm hôn Hồng vào người, hắn da diết nhớ mãi da thịt ấy, mùi thơm ấy đã làm hắn chết mê chết mệt, đã làm hắn biết yêu biết khổ. Hắn ôm mãi không biết bao lâu, và Hồng cũng như hắn, đã tạm ngăn đi cơn đau mà hòa mình với chữ yêu của khoảnh khắc. Nhưng khi hắn buông nàng ra, chữ yêu ấy đã biến mất và chỉ còn lại là thù hận, và đau khổ. Tuấn quay sang nói với tôi:
– Vĩnh biệt đại ca!
Và hắn nhìn Hồng lần chót, rồi đột ngột, hắn rút khẩu súng ra, chỉa vào đầu nổ súng.

Đùng, đùng…
Tiếng Hồng rú thét lên và xác Tuấn ngã xuống đất, hoàn cảnh quá đột ngột nên khi tôi chay đến thì Tuấn đã hồn xác quy thiên rồi. Đau lòng, tôi héo khô mặt mày, khép mắt hắn lại, chào lần cuối:
– Vĩnh biệt mày!

Hồng lúc đó đã choàng đến bên xác Tuấn mà khóa òa. Tiếng khóc nức nở, ai oán làm héo cả ruột gan con người. Hồng khóc mãi, khóc cho duyên tình dang dở, và khóc cho người yêu đi tìm cái chết để chuộc tội và để giữ trọn ân tình. Nàng đau khổ nào kém gì Tuấn, chính nàng cũng muốn tìm cái chết để có thể giữ tròn mối tình và đạo làm con. Nhưng, đau đớn thay, nàng lại chứng kiến cái chết của người tình mình trước mặt mình. Còn gì đau đớn bằng cảnh đoạn trường này nữa. Khi đã khóc cạn nước mắt, Hồng nhìn về tôi và nói trong đau khổ:
– Em xin nhờ anh một chuyện, xin nhờ anh chôn cất hai chúng em chung một chỗ nhé! Lúc sống không được bên nhau thì lúc chết mãi ở cạnh nhau!
Rồi Hồng cầm lấy súng trong tay Tuấn và bắn vào sọ não…
Đùng Đùng!!

Đang còn bỡ ngỡ vì những lời Hồng nói, thì nàng đã lìa xa cõi đời, khiến tôi muốn cản cũng không kịp. Hồng ngã xuống trên người Thắng. Hồi sinh tiền, duyên tình họ đầy trái ngang, và định mệnh đã chẻ ngang dòng nước thành đôi. Khi sống không nên duyên vợ chồng thì lúc chết nàng không rời xa chàng. Nhân gian lại mất đi một cặp tình nhân…

Trang cuối cùng của bạn trai ngày 8/01,
Hôm nay là ngày sinh nhật 21 tuổi của tôi. Với người Tây Phương, tôi được xem là một người lớn, có tự duy suy nghĩ của riêng mình, và với người Á Châu, số tuổi này đối với họ là đã yên bề gia thất, và có thể đã sinh con nối dòng rồi. Còn đối với tôi? Một ngày buồn bã lại cộng thêm vào tuổi đời của tôi. Dù rằng bên tôi, có một người con gái hiền thục sẵn sàng nâng khăn khoác áo cho tôi, và sự nghiệp của tôi trên đường thành tựu. Con tim tôi lại trao về bóng hình của một người con gái xa dấu. Tôi yêu em, dù rằng đã cách nhau một chân trời, dù rằng cuộc tình đã vỡ. Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tình yêu là gì, và cuộc sống lại là gì? Và giữa tình yêu và cuộc sống, chữ nào cân nặng hơn? Và tới khi tôi nhắm mắt thổi tắt ngọn nến sinh nhật, tôi mới hiểu rõ niềm mơ ước và khát vọng của tôi. Con người khi mở mắt, họ sẽ bị cuốn trôi vào dòng sóng vật chất, lo miếng cơm áo mặc, và nhục dục. Nhưng nhật ký ơi, niềm khao khát thật sự trong con tim tôi là một thứ tình, một loại cảm giác đặc biệt với người con gái ấy. Phút giây ấy, cõi lòng tôi ấm cúng, và mọi thứ mọi vật bên tôi trở thành trơ trẽn. Tôi tự nhủ, mình yêu cô ta, chỉ thế thôi. Tôi sẽ rời bỏ hiện thực, tôi sẽ ra đi, tôi sẽ bám lấy mối tình đổ vỡ ấy, và tôi sẽ dành trọn đời nối dính nó lại. Vì chính giấc mơ ấy, niềm tin ấy, mối tình ngàn năm không phai ấy, là lẽ sống của tôi.

Sau khi Thục Hiền qua đời, tôi an táng nàng bên cạnh mộ của Tư Xịt và mẹ nàng, và cầu mong ở bên kia thế giới, cả gia đình nàng được đoàn tụ bên nhau. Tôi trở về hội Rồng Đen, tận sức giúp Thắng lên ngôi thủ lĩnh, và chấn hưng bang hội. Sau cái chết của Đầu Rồng, và Báo Đen, xã hội đen thay đổi cục diện, những băng hội nhỏ đua nhau lấn chiếm địa bàng của nhau, và ngay cả trong hội Rồng Đen, những tay anh chị bắt đầu kiểm soát khu vực của mình mà chẳng thèm đếm xỉa đến công việc của hội. Biện pháp duy nhất, là phải trở thành Rồng của những con Rồng. Luật duy nhất, là luật rừng, không phải mày chết thì tao chết và trò chơi là những màn chém lộn, bắn nhau, và tiền đặt cọc là xương máu của mình, chỉ đơn giản vậy thôi. Con người tôi trở thành một xác thịt bị chém, và chém lại. Tôi không còn tình người, và không còn nhân tính nữa, vì đó chỉ là thứ thừa thải không can hệ tới tôi nữa.

Mỗi lần đánh chém, tôi như một tên điên, lăn xả vào kẻ địch bất cần nó là đứa chó nào, mặc kệ nó có súng hay dao,điểm đích của tôi là cái đầu của nó, hoặc ít nhất cũng là tạo ra năm sáu lỗ thủng trên người địch. Tôi trở nên một tên sát nhân nguy hiểm nhất trong nước, và công việc duy nhất của tôi là mỗ xẻ đồng loại, biến chúng đầu một nơi mình một nẻo. Thậm chí, có lúc, để ra uy, dằn mặt những tay đầu lãnh khác, tôi xẻ đầu của kẻ chết lấy óc của người ấy, gửi đến cho thân nhân của kẻ chết, ngụ ý, cái chết của nạn nhân là do nó đi đường không đem đầu óc theo, lúc nào cũng chỉ manh tâm tạo phản, không biết thân phận, chết là đáng lắm.

Thời gian này, có thể nói không ai không sợ tôi, không ai không khinh tôi vì hành vi độc ác tôi tạo nên. Bao nhiêu gia đình vì tôi mà mất đi chồng, mất đi con. Tôi chẳng bận lòng, vì tôi hiểu quá rõ cái xã hội đen bẩn này. Nếu không thống nhất nội bộ, không dằn mặt các bang hội khác, số người chết sẽ còn nhiều và thảm khốc hơn bây giờ. Và để tránh tình trạng đó, cách duy nhất là đem tế vài con vật cho thần linh, để những con khác e sợ, và chịu khuất phục để an thân. Và tôi, xấu số thay, là người làm công việc đồ tể ấy. Đã bao lần, tôi vào sinh ra tử, bị chém hàng trăm nhát, vô bệnh viện hàng chục lần để người ta mỗ xẻ từ đầu tới chân, thậm chí tới lòng phổi, bao tử, dạ dày, những bộ phận nằm sâu trong cơ thể cũng đem phơi bày trước ánh sáng đèn mỗ,và hàng ngày, người ta nghe đến tên tôi là chửi thúi nát vào đầu, chửi từ tôi, lên đến cha mẹ, ông bà tằn tổ, thậm chí tới mười tám đời nhà cố tôi cũng moi ra mà chửi, và vẫn một tóp hơi thở, tôi hiện diện đó, và sống với chua cay. Niềm an ủi duy nhất mà tôi có, là bên cạnh tôi, Thắng là người đồng hành với tôi. Hắn hiểu tôi, và kính trọng tôi. Và vì người bạn đồng hành ấy, vì những điếu thuốc, và quan trọng hơn nữa, là chiếc hộp âm nhạc Thục Hiền để lại cho tôi vẫn luôn dạo khúc nhạc đồng dao làm tôi luôn nhớ tới nàng, nên tôi vẫn quyết sống còn với cõi đời.

Sáu tháng trôi qua, Rồng Đen đã khôi phục lại uy nghi và bá địch của thuở nào. Nó vùng vẫy và ngưỡng cao hơn bao giờ hết. Tôi thở phào nhẹ nhỏm ngày Thắng đăng quang tiếp nhận ngôi vị Đầu Rồng. Tôi tự hiểu đây là lúc rút lui vô màn đêm để tránh Thắng hiểu lầm và nghi kỵ tôi. Đêm ấy, tôi viết một lá thư gửi cho Thắng nói, tôi sẽ rời khỏi chỗ này, du lịch thế giới và sẽ không trở về chỗ đau lòng này nữa. Rồi, tôi thu xếp hành lý rồi rời khỏi căn nhà dấu yêu chứa đầy kỷ niệm giữa tôi và Thục Hiền…..

VN88

Viết một bình luận