VN88 VN88

Dâm đãng trong ngôi nhà ba tầng – Truyện 18+

Con tôi như thường lệ, đi qua đi lại trong những căn phòng trên lầu. Tôi vô phòng tắm dọn dẹp quần áo vứt bừa bãi trên nền phòng tắm và lau dọn lại cho sạch sẽ. Kể từ khi cháu bi bịnh, tôi đã không cho ai ngoài tôi làm công việc này, một mình tôi chăm sóc tầng lầu của cháu, sợ người làm đồn ra ngoài là cháu bị mất trí. Bên ngoài, cháu bắt đầu nói lảm nhảm những câu nói tục tĩu và khi tôi qua phòng cháu thì nó đang đứng nhìn ra cửa sổ, tay cháu đang thọc vào quần, tôi gọi cháu:
-Lâm con làm gì vậy, bỏ tay ra !
Cháu từ từ rút tay ra ngoài, mắt vẫn như nhìn vào cõi hư vô nào đó, miệng vẫn lảm nhảm nói:
-Con muốn chơi..
-Con muốn bú vú..  
-Con muốn bú lồn..

Dam dang trong ngoi nha ba tang - Truyen 18+

Dâm đãng trong ngôi nhà ba tầng – Truyện 18+

Những dòng chữ của đứa con

Năm nay tôi được một6 tuổi. Tôi là một đứa con trai bịnh hoạn, trí óc tôi không được bình thừơng . Có những lúc tôi rất tỉnh táo như bây giờ, tôi có thể suy nghĩ như một người bình thường, tôi có thể nhớ lại được tất cả mọi chuyện trong quá khứ, nhưng chuyện xảy ra từ rất lâu, thật lâu về trước, rành rẽ từng chi tiết, nhưng bất chợt trí óc tôi bỗng biến mất.

Mẹ tôi nói lúc đó tôi không còn biết gì cả, như một người mất hồn. Tôi đi ra đi vào trên tầng lầu thứ ba cuả căn nhà. Trí óc tôi hoàn toàn trống rỗng …

Tôi phải kể lại chuyện này, tôi phải viết lại những gì đã xảy ra trong cuộc đời tôi. Tôi không muốn viết lại như một hồi ký. Tôi đâu có gì để viết lại đâu, nhưng tôi chỉ sợ nếu tôi không ghi lại những gì mà tôi còn nhớ được bây giờ thì đến một lúc nào đó, tôi sẽ không còn nhớ được gì hết và tôi sẽ không còn biết mình là ai nếu không có những dòng chữ này để nhắc nhở đến thân phận của tôi. Tôi sẽ viết những dòng chữ này rất chậm rãi, rất từ từ…khi nào trí óc tôi có thể suy nghĩ một cách bình thường như bây giờ, tôi sẽ cố nhớ lại những kỷ niệm từ trước dến nay và ghi lại thật trung thực, không để cho ai đọc cả, mà chỉ cho chính tôi, chỉ một mình tôi thôi.

Truyện 18+ Dâm đãng trong ngôi nhà ba tầng

Truyen 18+ Dam dang trong ngoi nha ba tang

Tôi là một đứa trẻ bình thường được sinh ra trong một gia đình trung lưu. Tôi đã có được đầy đủ những gì mà một đứa trẻ trong xã hội này mong muốn : gia đình êm ấm, ba mẹ tôi rất thương yêu nhau và tôi đã được cưng chiều, tôi đã có những món đồ chơi đắt tiền, hiếm hoi mà những đứa bạn phải thèm thuồng…tôi đã mặc những quần áo hiệu đắt tiền mà rất ít những đúa bạn trong lớp đã có, tôi đã được gởi đến những trường học

tốt nhất từ khi bắt đầu học mẫu giáo. Nói tóm lại hơi kiểu cách và cải lương một chút, có thể nói rằng : tôi được sinh ra đời dưới một ngôi sao sáng, trong sự ước muốn của tất cả mọi người và trong một hoàn cảnh kinh tế rất tốt của gia đình tôi mặc dù tình trạng chung của đất nước Việt Nam không được khả quan lắm, nếu không nói là nghèo khổ trong thời gian giữa những năm một980, thời điểm mà tôi đã được sinh ra. Ba tôi đã có những công việc làm ăn rất thuận lợi và đã mua được căn nhà hiện thời, căn nhà 3 tầng lầu trong một khu rất yên tĩnh trong khu vực hồ tắm Chi Lăng thuộc quận Tân Bình. Và cũng để ngừa trước những rủi ro có thể xảy đến trong những cuộc làm ăn của ba tôi, chuyện này co thể xảy ra bất cứ lúc nào trong nền kinh tế không ổn định cua xã hội Việt Nam lúc đó, ba tôi đã để cho bà ngoại tôi đứng tên căn nhà. Một số ngoại tệ cũng đúng tên bà tôi trong một trương mục tại một ngân hàng ngoại quốc, tôi không biết la bao nhiêu, nhưng đủ để cho gia đình chúng tôi tiếp tục sống một cách ung dung như khi ba tôi còn sống. Người ta đã giết ba tôi 6 năm trước, lúc đó tôi được một0 tuổi. Những người làm ăn buôn bán chung với ba tôi đã thuê người giết ba tôi. Bà ngoại và mẹ tôi kể lại như vậy khi công việc làm ăn buôn bán bị trục trặc. Không ai nói rõ cho tôi biết chuyện này. Mọi người đều muốn dấu kín và muốn quên đi chuyện đã xảy ra, muốn câu chuyện đi vào quên lãng để bớt đi sự suy nghĩ càng làm thêm đau khổ cho sự mất mát quá lớn trong gia đình chúng tôi. Nhúng tôi vẫn tiếp tục cuộc sống cuả tầng lớp người có tiền trong xã hội, tiền gởi về đều đều từ ngân hàng ngoại quốc để mẹ tôi có thể nuôi tôi ăn học thành tài và để mẹ tôi có thể sống nhàn hạ suốt cuộc đời của bà mà không phải làm lụng gì cả.

Tôi là một đứa trẻ kháu khỉnh, khỏe mạnh, sáng sủa. Trong lớp, tôi luôn đứng ở 5 hạng đầu, tôi có năng khiếu về văn và ngoại ngữ. Trong suốt những năm ở tiểu học và những năm đầu của trung học và ngay cả sau biến cố ba tôi chết, tôi vẫn là một đứa trẻ khoẻ mạnh và sự thay đổI, mất mát lớn lao đó không làm cho tôi bị ảnh hưởng quá nhiều đến tinh thần. Bắt đầu từ năm một3 tuổi, có sự thay đổi lần lần trong tôi. Trí nhớ của tôi bị giảm đi từ từ…thứ hạng trong lớp của tôi xuống đến gần cuối chỉ trong vòng một năm. Thể chất tôi vẫn bình thường, nhưng tôi hay quên và lần lần đưa đến trạng thái như bây giờ, rất ít khi tôi được tỉnh táo để ngồi suy nghĩ và viết được như thế này, mẹ tôi bảo tôi không biết tôi là ai và hành đông như một người mơ ngủ, không có thần. Tôi cũng không biết là mình như thế nào nữa. Trong vòng mấy năm trời, tôi đi hết bác sĩ này đến bác sĩ khác, hết nhà thương này đến nhà thương khác đến nỗi chuyện đi đến nhà thương khám bệnh đối với tôi coi như công việc hàng ngày. Tôi quen với những câu hỏi mà bác sĩ đã đặt ra cho tôi, tôi quen với những cái máy scan não to lớn, cồng kềnh rất mới mẻ mà chỉ ở nhà thương dành riêng cho người ngoại quốc mới có. Tôi quen với những sợi dây điện xanh đỏ chi chít gắn vào đầu tôi đưa vào một cái máy để hiện lên nhũng làn sóng trên màn ảnh. Tôi quen với những viên thuốc đủ màu, vừa nhỏ vừa lớn lộn xộn mà tôi bắt buộc phải uống một ngày mấy lần, cả chục viên, một cách đều đặn. Mẹ tôi bảo con chịu khó uống thuốc một thời gian sẽ hết, con chỉ bị suy nhược thần kinh thôi. Tôi chỉ biết thế và chẳng nghĩ đến điều gì khác, mà dù có muốn suy nghĩ đi nữa tôi cũng chẳng biết phải suy nghĩ gi cả, tôi đã nói là đầu óc tôi bây giờ ít khi được tỉnh táo lâu để có thể suy nghĩ trọn vẹn một chuyện gì, đang suy nghĩ là bị cắt đứt.. như vậy đó.

Tôi đã kể cho bác sĩ nhiều lần, với sự khuyến khích của mẹ tôi là phải làm sao có thể kể từng chi tiết những sự việc mà người ta nghĩ có anh hưởng đến đầu óc của tôi. Tất cả mọi chuyện tôi thấy không có gì là đáng kể lại ở đây, trừ mọt việc, tôi nghĩ là có ảnh hưởng mạnh đến trí óc và căn bịnh của tôị Để tôi ghi biến cố này lại ở đây một cách vắn tắt, vì cũng không có gì nhiều để mà viết về chuyện này cả.

Năm tôi 6 tuổi, tôi có mấy đứa bạn con của người bạn thân của ba mẹ tôị. Chúng tôi thường hay sang chơi nhà nhau vi ba mẹ tôi mời bạn sang nhà ăn uống hay ngược lại. Người lớn nói chuyện với nhau và trẻ con chúng tôi kiếm chỗ chơi với nhau. Ba đứa một đứa con gái 7 tuổi và đứa con trai 5 tuổi con của người bạn ba mẹ tôi. Nữa đó, chúng tôi chơi cất nhà, lôi tất cả mùng mền chăn gối trong phòng ngủ đem vô phòng học của tôi để cất nhà. Cất xong mấy đứa chui vô nhà nói chuyên với nhau trong nhà mới. Thằng con trai nằm lăn ra ngủ. Đứa con gái và tôi nói chuyện với nhau một lát rồi con nhỏ rủ tôi chơi trò vợ chồng.. Con nhỏ nói tôi hai đứa cởi hết quần áo và kêu tôi nằm trên người nó, giống như ba má nó làm như vậy đó. Tôi cũng leo lên nằm trên người nó, một cảm giác la lạ thích thích rất mới mẻ. Con nhỏ cầm chim tôi đặt lên chim nó rồi hai đứa nằm yên như vậy một lúc lâu đến khi chán rồi mới mặc quần áo lại. Sự kiện này đi qua, sau đó tôi chỉ lâu lâu mới nhớ lại với một cảm giác nhớ nhớ. Nhịp độ nhớ lại chuyện này càng ngày càng tăng lên khi tôi lớn lên. Từ năm một0 tuổi câu chuyện trở lại với tôi thường xuyên hơn, với những bứt rứt, thèm muốn, tiếc rẻ vì lúc đó tôi đã được biết qua bạn bè những câu chuyện nhảm nhí về tình dục là cái gì rồi. Tôi nằm mơ thấy mình nằm trên người con nhỏ và đến năm một2 tuổi, tôi bắt đầu mộng tinh. Khi tôi bắt đầu bi bịnh thì tôi không còn nhớ nhiều đến chuyện khác nữa, nhưng chỉ có chuyện này, chuyện tôi nằm trên người con nhỏ lúc nào cũng lẩn quẩn trong đầu tôi, lúc nào ý muốn làm tình, ý muốn về dục vọng cũng thôi thúc đòi hỏi tôi. Tôi không biết khi trí nhớ của tôi bị mất mát khá nhiều như những ngày gần đây, lúc tỉnh táo tôi vẫn nghĩ đến chuyện đó, nhưng khi tôi đang ở trọng trạng thái vô thức, không biết là như thế nào nữa.

Bây giờ thì tôi vẫn luẩn quẩn trên lầu 3 của căn nhà, vẫn mỗi ngày uống cả chục viên thuốc và vẫn viết được chừng nào hay chút đó khi đầu óc tôi tỉnh táo.

Tôi là mẹ cuả đứa con trai duy nhất của vợ chồng tôi. Tôi đã đọc được những dòng chữ con tôi viết để trong ngăn kéo bàn học của nó. Tôi đã khóc hết nước mắt về sự hẩm hiu của con tôi. Những gì con tôi viết chỉ la một phần sự thưc về căn bệnh của nó thôi. Tôi đã dấu không cho nó biết về tình trạng thực sự bệnh của nó. Sau cả gần 2 năm khám bịnh và định bịnh. Bằng tất cả những phương tiện tối tân nhất mà y học có thể có được và dĩ nhiên là tốn nhiều tiền mà chồng tôi để lại, các bác sĩ chuyên môn về não bộ và thần kinh đã tìm ra sự tắc nghẽn của mạch máu đưa lên não của nó, máu chỉ được đưa lên những phần của não bộ điều khiển những hoạt động thông thường nhưng bi tắc nghẽn ở phần điều khiển trí nhớ. Một căn bịnh rất hiếm, tên khoa học dài lòng thòng tôi không thể nào nhớ nổi ! Mạch máu càng ngày càng bi teo nhỏ lại và chỉ trong vòng hơn 2 năm trời, con trai tôi đã mất gần hết trí nhớ của nó. Bác sĩ đã tiên đoán là con tôi chỉ còn sống được trong vòng một thời gian ngắn nữa, tối đa là 6 tháng mà thôi khi mạch máu bị teo lại hết và máu không còn truyền được lên đầu nữa. Tôi đã van nài năn nỉ họ cứu dùm con tôi, tôi có đủ tiền để chi phí cho một cuộc giải phẩu thông mạch máu não, nhưng họ nói không thể làm được, y học ngày nay vẫn phải bó tay với chứng bịnh ngặt nghèo của con tôi. Tôi đã đi cầu khẩn van vái khắp nơi rồi tìm kiếm hy vọng ở đông y. Tôi đã tìm được một thày Tàu rất giỏi, sau khi chẩn mạch cho con tôi, ông thầy đã nói con tôi bị chứng kinh mạch ở não không được điều hòa và trong người quá nhiều dương khí, cần phải bổ sung âm khí. Tôi đã liên lạc với tất cả viện nghiên cứu đông y của Trung Quốc để cho con tôi được cơ hội trị liệu, giải pháp cuối cùng khi y khoa tây phương đã chịu bó tay.

Tuần sau tôi sẽ sang Trung quốc, đến Bắc Kinh để làm mọi thủ tục để họ chấp thuận chữa trị cho con tôi tại viện đông y nổi tiếng nhất ở đó.

Bây giờ tôi sẽ nói về tôi một chút và rồi đến những diễn biến thật đau lòng về chứng bịnh của con tôi.

Tôi là con gái duy nhất cua một gia đình co quyền thế, nổi tiếng ở Sài gòn trước năm 75. Tôi học trường Pháp, có tài xế lái xe đi học hàng ngày. Rồi ngày giải phóng, một cuộc đổi đời lớn lao cho gia đình tôi. Từ một tầng lớp cao về danh vọng và vật chất của xã hội, gia đình tôi đã bị sa sút một cách trầm trọng va đến năm một8 tuổI, tôi đã phải lấy chồng, lấy một người chồng lớn hơn tôi đến một5 tuổi nhưng giàu có để cứu vãn tình trang sa sút về kinh tế của gia đình. Tôi là một ngườI con gái đẹp, thừa hưởng di truyền của mẹ tôi ngày xưa đã mộ thời xuân sắc và cho đến bây giờ , sau khi chồng tôi chết, vẫn còn rất nhiều người đàn ông giàu có quyền thế tán tỉnh tôi. Tó thể tôi đã xiêu lòng đi thêm một bước nữa nếu con trai của toi không mang chứng bịnh ngặt nghèo. Nhưng tôi đã từ chối tất cả để được chăm sóc con tôi, cho đến khi nó không còn hiện hữu trên cõi đời này nữa.

Tôi đã làm thêm một lần cửa sắt trên từng lầu 3 của căn nhà để nó không lang thang đi lạc ở ngoài đường, khi trí óc của nó không còn nhận định được như một người bình thường nữa. Tôi đã mua máy monitor để nghe động tịnh từ lầu 3 để lỡ có chuyện gì xảy ra cho nó mà tôi đang ở dưới nhà có thể chạy lên kip thời để săn sóc nó.

Khi chứng bịnh của con tôi trở nên trầm trọng hơn, vào lúc các bác sĩ đã chịu bó tay và tiên đoán cháu khong còn sống lâu được nữa là vào lúc tôi phát hiện ra những hiện tượng kỳ lạ của cháu. Nó không phá phách hay la hét trong tình trạng vô thức, cháu chỉ nói lẩm bẩm một mình, đi ra đi vào trong mấy căn phòng của tầng lầu. Và đặc biệt cháu nghe lời của bất cứ người nào nói với cháu lúc đó. Ai cháu cũng xưng bằng con :
-Cho con uống nước..
-Con muốn ăn..

Thấy cháu đi qua đi lại nhiều qúa tôi bảo con ngồi xuống, cháu ngoan ngoãn nghe lời, nhưng chỉ được một lát rồi tiếp tục đi nữa.

Những câu nói lẩm bẩm càng ngày càng nghe rõ hơn, và một hôm tôi đã thật sửng sốt nghe cháu nói trong vô thức: -Con muốn chơi..
-Con muốn đụ…
-Con muốn bú lồn…
-Con muốn bú vú..

Cháu cứ nói lảm nhảm nhu vậy mãi tôi phải quát lớn lên cháu mới thôi, nhưng rồi một lúc sau, cháu lại lầm bầm trở lại những câu nói tục tĩu đó. Tôi lại càng phải cô lập cháu, khóa cửa tầng lầu kỹ hơn nữa, lỡ có ai nghe thấy thì kỳ lắm, ngay cả mẹ tôi, tôi cũng dấu, không cho bà biết những hiện tượng này, tôi chỉ để cho bà thăm cháu vào những lúc cháu tỉnh táo.

Sau đó không bao lâu, một hôm tôi thấy cháu vọc tay vào bên trong quần thủ dâm. Tôi ngượng chín người khi thấy cháu như thế, tôi lẳng lặng bỏ vào phòng mình, nằm khóc thật lâu, tội nghiệp con tôi !!!

Vào đúng thời gian đó, tôi gặp ông thầy Tàu và phục ông ta về tài chẩn bịnh : cháu có qúa nhiều dương khí, cần bổ sung âm khí !!! Âm khi là khí huyết của người đàn bà, nếu được cân bằng khí huyết, có thể con tôi sẽ sống lâu hơn, có thể con tôi sẽ khỏi bịnh, tôi cố tin, cố bám víu vào tất cả những hy vọng mong manh. Và tôi đã đi đến một quyết định, tôi sẽ phải làm mọi cách để cứu con tôi, dù cách nào đi nữa, lòng thương yêu của tôi với đứa con trai duy nhất vô bờ bến, tôi có thể chết thay để con tôi được sống ! huống hồ chuyện gì khác nữa..tôi đã quyết định bằng mọi giá, bằng mọi cách để cứu đứa con trai duy nhất của tôi, máu mủ của tôi..Sau nhiều ngày suy nghĩ , bằng nước mắt, bằng sự thương yêu vô bờ bến của lòng me..

Buổi sáng hôm đó, sau khi đã dọn ăn sáng cho cháu, cháu vẫn trong tình trạng vô thức, nhưng vẫn ăn, vẫn uống như một cơ thể đòi hỏi, tôi lấy quần áo cho cháu và bảo cháu đi tắm như thường lệ. Tôi cũng vào phòng tắm riêng và làm vệ sinh như hàng ngày, nhưng kỹ hơn ngày thường. Nhìn vào gương, tôi vẫn thấy thân thể mình vẫn còn đẹp như ngày nào mặc dù đã một lần sinh nở và có hơn một0 năm chăn gối. Hai bầu vú tôi vẫn no tròn, săn cứng, hai núm vú vẫn nhỏ nhắn và đỏ hồng. Đặc biệt, thân thể tôi có một làn da thật trắng và mịn màng, tôi không cần son phấn mà môi vẫn đỏ tươI, má vẫn phơn phớt hồng. Nhìn xuống phía dưới, bụng tôi vẫn thon thả, eo vẫn còn nhỏ và cặp đùi rất thon. Ngày xưa đã có biết bao nhiêu anh chàng đã đi theo để được ngắm đôi chân tôi khi tôi mặc váy đầm thời đi học.

Tôi sấy lại mái tóc dài cho thật khô, rẽ ngôi giữa như từ bao giờ và khoác một áo đầm rộng mặc trong nhà màu xanh thật lợt.

VN88

Viết một bình luận