Lộc hỏi ngay chóc, vì kinh nghiệm nhiều lần với chị Ba. Nhưng bé Uyển gục đầu, thẹn thùng. Rồi nó ngước nhìn xa xa.
– Ai biết dâu – Anh… anh hỏi kỳ thấy mồ à. Anh hôn tay. Còn thầy… thầy Báu thì hôm môi, hôn lưỡi em – Hai cái đó khác nhau chớ. Anh này kỳ thiệt à nhen. Hổng thèm nói chuyện với anh nữa đâu. Hôn tay người ta lâu thấy mồ… làm ở dưới… .
– . Ướt hết phải không, em? Lộc nói tiếp ngay.
– Không, không? Đâu có? ở dưới đâu có ướt, anh kỳ quá hà.
Lộc kéo Uyển sát vào, thật sát – Hai gương mặt chỉ còn cách nhau bằng sợi chỉ. Hơi Lộc thở vào Hơi Uyển thở ra thơm như hương vị một đóa hoa lài, hay chùm nhãn. Lộc bưng mặt Uyển bằng hai tay. Đầu chàng hơi nghiêng – Mắt nhìn xuống – Và cặp môi Lộc cà nhẹ lên môi Uyển – Em cũng nhắm mắt, đôi môi nở nhẹ ra. Hàm răng trắng tinh lộ dưới ánh đèn đường. Lộc sà, đáp xuống. Lưỡi Uyển chuyền qua. Thế là ngất, nồng, say, như đang uống rượu sa kê. Hai đứa ôm nhau gắn bó.
Uyển tự động nằm ngửa ra trên xi măng sân thượng. Toàn bộ thân thể em đang rung động từ chân tóc đến móng cẳng – Đầu gối của Lộc lại gác dè lên mu lồn Uyển, nhúc nhích. Uyển cung những móng tay bấu vào tóc Lộc, không còn biết gì chung quanh nữa. Rượu tình đang đưa Uyển lên cung trăng! ! ? Một đỗi lâu, Lộc đưa lưỡi qua cho Uyển – Cô bé học nút, bu, Chỉ thoáng chốc, Uyển “trả bài” không sót một chữ. Hai đứa bé hôn môi nhau lâu gần năm phút. Vửa nhả ra
nhìn nhau được một giây, lại ôm nhau hôn nữa – Lộc đã nằm lên người cô bé 13, cố tình tạo cho cô bé cái cảm giác đang làm tình như trẻ con ấn Độ Lộc cà cà khúc gân cứng ngắt lên mu lồn Uyển. Vửa hôn, Uyển vừa thớ khó chịu lẫn tiếng
rên âm ư thật tội nghiệp:
– Tụi mình đang làm gì vậy hả Lộc. Bộ… bộ… anh với em đang làm chuyện vợ chồng như bên ấn Độ hả?
– Không, em! bên ấn Độ tụi nó “làm” nhau hồi mới có ll tuổi. Còn cái này, em đã 13, mà anh thì 17. Mmh làm mới đúng – Còn tụi nó, đôi khi lồn, cặc, chưa mọc lông… à, này, nghe anh hỏi. Em… em… đã mọc lông chưa vậy?
– Kỳ quá hà – Hỏi cái gì thanh bai chút đi. Sao anh cứ hỏi toàn chuyện… khó trả lời không. Làm sao em dám…
– Em không cần trả lời, anh cũng biết em đã mọc lông? Đúng không?
– Ê? Xạo sự? Bộ anh có rình coi em tắm hay sao mà biết?
Thật ra, Lộc chưa bao giờ dám rình xem Khang hay Uyển tắm – Chàng biết được bời vì, nãy giờ đầu gối chàng đang trịn, cà mạnh mu lồn cô bé. Chàng nghe xào xạc, nham nhám, thì tất phải biết. Nhưng Lộc không dám khai việc đó ra. Mà phải phịa chuyện khác:
– Anh biết em đã mọc lông. Nhìêu, nhưng ngắn – Đúng không?
Cô bé hơi giật mình vì Lộc nói trúng phóc. Hình như lông lồn Uyển khởi sự mọc từ năm em mới mười một tuổi. Đúng vậy – Bởi vì năm đó, mu lồn em ngứa ngáy khó chịu, cứ bắt phải gãi hoài – Em đâu có ngờ lông mọc – Cho đến một hôm, cổi đồ, đứng trước gương, Uyển chợt thấy mu lồn có màu xam xám. Em sờ xuống, bàn tay đụng cả dãy lông mới lú như lông mày. Tính tình Uyển cũng thay đổi. Uyển thích nằm ôm gối đọc truyện tình, thích trầm tư, suy nghĩ những cơn mưa ban đêm, những bóng cây lung linh đổ xuống nền sân lát gạch, những chú chim, chú bướm nhớn nhơ ngoài vườn hoa. Và thích nói chuyện nhìêu, đùa nhiều với Lộc thay vì với chị Khang… Uyển thắc mắc:
– Chuyện bí mật này chỉ có mình em biết. Làm sao anh cũng biết – Nhất định anh… anh có rình xem em tắm??? Em hỏi vậy, bởi vì… em… em… trót dại thấy hết của anh, nhờ em táo bạo, bắc ghế xem anh tắm mấy lần… Có phải anh đã xem lén em tắm không? Nói thiệt cho em nghe?
– Thề với em là không có chuyện đó. Làm sao anh dám vào phòng em – Anh biết được bởi vì hồi nãy anh có cà đầu gối lên đó.
Uyển cười khanh khách, rồi tự nhiên hẩy lồn lên mấy lần, trong khi tay em ôm choàng mông đít của Lộc – Lộc năn nỉ:
– Đó là anh chỉ đoán mò thôi. Em đã thấy của anh rồi. Bây giờ… làm ơn cho anh tận mắt, nhìn của em chút. Được không?
– Không bao giờ! Mắc cỡ chết đi – Chết em chịu, chớ ai lại tự nhiên, cổi quần, cho anh xem kỳ cục vậy được. Em là con gái mà – Anh quên sao? Con gái phải kín đáo, ý tứ…
– Vậy hồi nãy giờ, anh nằm lên em, cà chim anh lên chim em, em… không cảm thấy gì hết hả?
– Quỷ cái anh này. Lại hỏi câu kỳ cục – Ai biết!
– Không biết sao mới đây, em ôm mông đít anh, rồi hẩy hẩy cái mông đít của em lên?
Nói xong, Lộc dùng chân mình dang háng cô bé ra, và nắc mạnh xuống lồn Uyển, cố tình bắt Uyển phải cho chàng xem iồn.
Cô bé trợn trắng đôi mắt. Mồm há tang hoát ra la:
– Lộc ơi, Lộc làm em đã ngứa mu lồn quá – Lông em nhìêu lắm Lộc ơi. Cho anh xem, mà nhớ đửng kể lại ai biết, nhé.
– Bộ anh ngu sao? Cho anh xem, rồi cho anh hôn nó luôn nhen.
– Đừng có hỏi. Em không ừ đâu. Muốn làm gì thì làm đi…
Lộc áp môi vào nút lưỡi Uyển ngất ngây. Chàng tiếp tục nắc, cà ngoài quần, cố làm sao cô bé phải tự tay cổi quần ra, Lộc mới chịu. Bây giờ thì Uyển đã tự động xàng cái mông theo từng nhịp nắc xuống của Lộc, để hứng đỡ. Thấy lâu quá Uyển nhắc:
– Ủa, sao nói muốn coi, muốn hôn của người ta, mà cứ nằm ỳ hoài ra vậy? Bộ… hổng muốn hả?
– Anh muốn, nhưng chờ hoài, không thấy em cổi quần!
– Trời ơi? Muốn ăn, phải lăn vô bếp chớ!
– Anh hổng dám – Em cổi ra, anh mới dám… Cổi đi em!
Cô bé nhốm đít lên, hai tay cho xuống, lần cái lưng quần ra, qua bắp vế, đầu gối, rồi khỏi người. Nhưng vẫn còn cái xì líp.
– Rồi đó, muốn coi, muốn gì thì làm đi, em nhắm mắt, mắc cỡ quá hà – Quỷ anh á? Thương lắm, em mới cho đó.