VN88 VN88

Đê mê vì cặc anh to quá – Truyện 18+

Những mảnh giấy thật nhỏ với ba bốn giòng thư, mà em đọc dài như một tiểu thuyết. Nó cho em thấy thầy Báu cũng đang thèm em như thèm một dĩa rau non.
Báu với em, sát khít, chàng trần truồng. Còn em? Chỉ còn hai mảnh vải nhỏ đủ che khiêm nhường những da thịt mà Báu muốn nhìn. Em ngây ngất ôm Báu, dựa nghiêng mặt vào ngực chàng nghe hơi đàn ông ấm rực chuyền qua. Em nói:
– Anh bắt em đứng mãi thế này sao?
– Anh biết – Báu trả lời – Nhưng tuổi em?
– Mười hai – Bộ sợ hả? Em tự dẫn thân đến tặng anh mà!
– Nhưng cô quá nhỏ cho chuyện người lớn không? Em?
– Hí, hí, hí. Hèn chi nãy giờ anh ngại ngùng, đứng im?
– Như vậy có nghĩa là…
– … em đã lớn hơn tuổi – Tin không?

Hmh như chàng tin, vì lời em nói cả quyết quá, tự tin quá, Nhưng Báu im lặng – Có lẽ chàng bàng hoàng, ngỡ ngàng. Chàng thấy dáng điệu em quả không phải là một thiếu niên dù tuổi chỉ 12. Lối nói chuyện và cử chỉ của em đã thành niên dù các “bộ phận” trên người chỉ là hoa chưa nở? Chờ lâu quá, em tiến công một
mình bằng cách dục chàng:
– Để em đứng hoài vậy sao? Người gì mà lạnh như đá?

Báu lãng mạn, bưng mắt em lên ngắm thì ít, mà để tự hỏi xem em có vừa với cái khổ, cái vóc của chàng đang có? Và Báu bừng dôi mắt, sáng như ánh sao, khi thấy hai tay em tự động cổi chiếc xú chiêng ra – Kế đó, là chiếc quần lót. Dương vật của chàng đang chạm vào chòm lông rậm, đen rì của em. Báu xúc động đến độ hai vai run lên nhè nhẹ. Mắt chàng nhìn em thẩn thờ gần như thơ ngây!

Có phải anh định nói gì với em? Em hỏi Báu.
– Không? Anh đang đợi em nói “gì” với anh, thì đúng hơn.
– Có thể cả hai chúng mình đửng nói gì. Mà phải làm “gì” có được không, anh yêu? Chắc anh biết tại sao em dám đến thăm anh? Gói quà chỉ là cái cớ thôi!
– Anh hiểu, mà vẫn cbưa biết phải làm gì, dù biết, trước sau rồi hai đứa phải làm gì. Nếu không, sao ta lại trần truồng?

Em không nói nữa, thò tay xuống cầm ngay cặc Báu. Bấy giờ thì chính em xúc động, bởi em đang cầm trong tay trọn giấc mơ. Cặc chàng to quá với bàn tay em. Nó nóng hửng hực, và như có cử động nho nhỏ mỗi lần em bóp nhẹ. Một giấc mơ kéo dài không biết tự bao giờ. Có lẽ từ ngày những phiến lông đầu tiên bắt đầu mọc. Từ ngày em nhìn trộm anh tắm…

Thầy Báu nhìn vào phòng ngủ, rồi hỏi em:
– Mình có cần thiết vào đó không? Anh muốn mình “ăn cơm” giữa rửng, thay vì dọn lên bàn một cách đàng hoàng. Anh muốn mình làm cái gì lãng mạn một tỵ. Thích thú hơn? Chàng nói vừa xong, em quỳ xuống nhìn khúc gân nóng hổi to
tướng của chàng, rồi dùng mũi hôn da diết. Em hôn giấc mơ của mình đang thành sự thật. Em hôn khúc thịt người, chớ không phải quả dưa hay chuối già. Em đang sống, đang hạnh phúc tràn trề chớ không phải mất công tưởng tượng. Rồi, em táp vào, ngoạm, ăn vội như sợ “phần cơm” sẽ bị hết – Không cần thầy Báu đang nghĩ gì Một chùm kỷ niệm trong lớp, giờ chơi, ngoài sân, trong hành lang, thầy thường đứng chống hai khuỷu tay ở bao lơn, một mình, mặt nhìn nghiêng, đẹp trai, và sexy.

Em từ lớp học, qua khung cửa chính, vừa nói chuyện thao thao với con bạn, vừa canh chửng xem thầy có liếc lại phía mình, nhất là móc túi lấy ra tờ giấy nhỏ của em viết: “Thưa thầy, đêm qua em ngủ có vài tiếng – Em vô tình trở mình, ôm chị Khang, mà tìêm thức thì thấy là thầy nằm đó Nếu tiếp tục thế này, có lẽ, một khoảnh khắc nào đó, em sẽ thành cái xác người biết đi, biết yêu Yêu ai thầy có biết không???

Bây giờ những lá thư ngắn củn như thế gửi đi từ em, hoặc tử thầy, đã trở thành vô nghĩa. Nó như như những phiến gỗ nối nhau làm chiếc cầu cho em và Báu đang trần truồng vào sáng 29 Tết, trong khuôn phòng rộng bằng phòng ngủ của em. Em ôm khúc gân bú không mỏi miệng. Quỳ không đau gối. Có lẽ nhờ tiếng rên thê thiết của Thầy Báu nối liền nhau:
– Có lẽ nào con va vào mối tình nghiệt ngã thế này hả Trời Phật. Người yêu con, nếu con dám gọi là thế, đang thắt thòng lọng vào đời con. Chạy trốn cũng không được. Tử nang cũng không xong. V con đã đồng lõa. Gật đầu – Vào cuộc chơi. Xin ơn trên vì thương con là một nhạc sỹ lãng mạn, yêu một gái 12 lãng mạn, mà che hết cho con mọi tai ương!!!

Chắc chàng cũng không ngờ 12 tuổi mà em biết dùng miệng làm tứ chi chàng bủn rủn, rung bầng bậc. Em biết bú tử bao giở? Có kẻ nào khác, trước chàng không? Và em đã vào tình dục từ bao lâu, mà em trưởng thành như gái đã có chống?

Gương mặt Báu mất hết thần lực – Chàng chịu cơn khoái lạc như núi đổ đá về thung lũng. Như thác cao đổ nước về đồng bằng. Chàng rung chuyển toàn thân, không còn đứng vững nữa, đã quỵ xuống, rồi bật ngửa ra như một cây đại thụ
vừa trốc gốc. Báu cho em cảm giác như lần đầu chàng liên hệ đến tình dục. Có lý nào?

Em, cứ thế, tiến công. Tràn quân lên – Chiếm cao ốc – Chàn hai chân qua thân Báu, em canh thật đúng cho cặc Báu chỉa ngay cửa mình. Ngồi xuống – Đưa hết giấc mơ vàng vào người em. Những bản nhạc Báu hát. Những tiếng đàn huyền ảo Báu đàn. Hiện lên, như cơn lũ mùa đông, ngập nước hết thân em. Lụt lội một mối tình vĩ đại – Lung linh những tia chớp từ nguồn, những cơn mưa dầm nặng hạt, xối xuống, làm ướt hết tuổi 12 của hoa soan đỏ thắm, của những cánh bướm chập chờn thần thoại. Em ngước mặt, nhắm mắt, nghe từng tế bào dựng ngược vì cơn sướng chưa tửng đến trong đời.

Không còn nghe ai, trong hai đứa, dậy lên tiếng rên thống thiết. Vì nụ hôn nồng, ngây ngất, làm dính sát hai thân hình đã rình rập nhau suốt hơn một năm tình ái bằng những mãnh thư tình mà diện tích chỉ nhỏ hơn bàn tay. Những thửa ruộng hoang khô cằn của Báu và em đang tràn ngập nước. Lúa trổ dòng đòng – Thuyền nan chập chềnh nhẹ lướt. Em, cứ thế, như nữ kiệt sải ngựa, phi nước đại. Một tiếng, hai tiếng, rồi ba. ở dưới, Báu thỏa thuê, mệt nhoài, rời rã không biết bao nhiêu lần? Riêng em, quên hết đường về – Quên hết những con phố vắng người, chiều 29 Tết, dang rộ lên tiếng pháo – Tiếng pháo khai phá đời con gái của em đang hưởng trọn những huy hoàng của người lớn, ìân đầu tiên trong căn gác của ông thầy Tên Báu.

Lộc nghe xong, một chút ghen tương, một chút kích thích, một nui yêu thương, chàng với Uyển cũng đổ hết mưa lũ trên nệm giường suốt đêm đó, cho tới gà gáy canh ba – Rồi, truồng trần, ôm nhau ngủ, như lời Uyển hẹn lúc chặp tối…

Uyển mới chỉ thú tội với Lộc có một phần ba chuyện tình dục khi em lên 12 tuổi. Em dấu biệt chuyện liên hệ với ông Hiệu trưởng và thằng bán cà rem. Trong hai chị em, thì phải nói Khang là cô gái tương đối hìên lành hơn Uyển. Vì năm 12, dù Khang cũng bắt đầu mọc lông, có kinh, và bắt đầu thèm tình dục như Uyển, nhưng Khang chưa bao giờ táo bạo nghĩ đến chuyện dang díu với đàn ông. Em chỉ sờ mó chỗ kín phất phơ cho đã cơn thèm, chớ cũng chưa biết dùng chuối già, dưa leo, hay cà tím…

Ông Hiệu trưởng là người rất đẹp trai, có hàm râu con kiến. Nhưng chưa ai thấy ông mỉm cười một lần dù nói chuyện với các giáo sư. Bọn học trò đặt cho ông hỗn danh “Cọp rằn”. Người ta xầm xì: bởi ông không chịu lập gia đình nên tính tình trở nên khô cằn, khó chịu. Trong đám giáo sư hình như có hai cô giáo Luyến và Ngọc cũng “phải lòng” ông không ít. Thế nhưng, chưa có gì xảy ra vì chưa cô nào bạo miệng tấn công ông trước. Điều trái ngược, bọn học trò dù sợ khiếp ông, nhưng các nàng vẫn thầm mê ông dữ lắm, tuy không ai dám nói, ngoại trử Uyển…

Một bữa chìêu thứ sáu, giờ tan học- Uyển vờ ngồi lại sau hết, lật tập ra làm bài… xong kéo dài cho đến khi sân trưởng không còn ai. Em táo bạo xách cặp, tiến vào phòng Ông Hiệu trưởng mà không cần gõ cửa. Chưa một ai, kể cả giáo sư không dám làm chuyện bất lịch sự như thế.

VN88

Viết một bình luận