Thực vậy, ban ngày, đi học về, là thằng bé bằng mọi cách “bay” qua nhà mợ Thoa, vờ hỏi chị Khang, chị Uyển (con mợ Thoa) rồi hể thấy nhà vắng vẻ, là hai người chui sau nhà bếp, hoặc lên sân thượng, ôm nhau nút lưỡi, sờ mó cho đã
mới buông ra. Tối đến, hôm nào ông Hào phải đi trực, hoặc cắm trại, tên Hạnh qua cắm cừ vào lồn mợ.
Thấy mợ Thoa hơi cụ cựa, thằng Hạnh hỏi:
– Hồi nãy mợ ra với anh kép nào vậy? Hùng Cường, Minh Vương hay Thanh Tú
– Hí hí hí, quỷ nà. Với Minh Vương.
– Cái thứ nhì, mợ ra với Hùng Cường nhen?
– Sao vậy?
– Để cháu hát bài “100 phần trăm” cho mợ có hứng.
– ời, không biết sao, tử nhỏ giờ, em mê kép cải lương dễ tàu luôn. Mê bá chấy – Mê hết phản, anh ơi? Ước gì, ngày nào đó… túm được một trong các anh kép này đưa lên giường, cho ảnh đụ ảnh bú, chắc là… tê người?
– Vậy cháu phải học làm kép cải lương cho mợ mê hơn?
– Khỏi, vầy là người ta yêu chết, yêu sống rồi ông Thần ạ? Anh mà ca hay, hát giỏi nữa ai chịu đời cho thấu – Ghen rách quần luôn – Nằm thẳng lại cho em đụ thêm cái nữa đi!
– Ủa, sao hồi nảy mợ biểu phải bú lồn mợ đêm nay thật lâu. Rồi bây giờ toàn đè cháu ra đụ không vậy?
– À hé, quên. Để em nằm day mặt ra cửa sổ, nhìn trăng, trong khi anh bú lồn, mới thích… Bú em cho lâu nhen?
Trăng ngoài kia đứng bóng. Gió khuya thổi lành lạnh qua cửa sổ. Trời trong xanh làm những vì sao sáng long lanh như những viên kim cương gắn vào bức màn màu xanh đục. Thằng Hạnh quỳ dưới thảm dày, banh háng mợ Thoa ra hôn bằng mũi. Hôn rất nhẹ, mà mơ màng lãng main cùng cực – Mợ đang đưa tìêm thức quay về
những ngày còn thiếu nữ sống trong miệt vườn Mỹ Tho – Mợ nhớ tửng thằng bồ đưa mợ ra Gò Ông Kiểng, Bàu Thang, Cồn Giả Tranh để nằm trên xuồng ba lá, nhìn trăng khuya, nghe cá táp móng, nghe ếch nhái ca vang một khúc lạch vắng, và khuya lắm, hết chuyện trai gái, nó đè mợ ra, cổi truồng, đụ sáng đêm.
Làm gì thì làm, mợ không sao quên nổi cái nhà quê hìên hậu, dễ thương, thanh đạm ở miệt vườn Mỹ Tho. Mợ là cây bông súng, là quả thơm, là vườn ổi, là con sông Tìên Giang bồi đất phù sa cho rẫy vườn tươi tết – Mợ là mẫu đàn bà đúng nghĩa của mìên Nam trù phú, xanh tươi. Gái 14 nhảy tung tăng hai bên mươn, ao có trồng cau, chôm chôm, mận. Da hồng màu dưa hấu, và ánh mắt mở chào những suy nghĩ rất hồn nhiên, tự nhiên về tình yêu. Thế là mợ đi tìm bọn thiếu niên để chuyện vãng, tâm tình. Nhưng còn ở đâu vắng vẻ, lãng mạn, thầm kín bằng ngồi xuồng ba lá, chèo tuết vô lũng xa, mang cơm theo ăn, chơi cho đến trăng lặn mới về. Rồi chuyện gì về tình dục, mợ cũng biết, cũng rành như một người lớn.
Thằng Hạnh kéo hộc tủ lấy cây đèn pin, bấm lên, rọi xem bộ lông lồn mợ Thoa. Hmh như Hạnh mê nhìn chòm lông lồn độc đáo đó hơn là bú. Thật gần, Hạnh vạch nhìn tận tường những hàng lông nằm xếp xếp ngay hàng thẳng lối. Một đường ngôi rẻ giữa chạy ngay tử đỉnh mu xuống tới hột le. Lông mợ đen, mướt như lông mèo mun – Hạnh kê mũi vào hôn da diết, hôn mê đắm, trong khi mợ đòi giọng nhõng nhẽo:
– Lần nào biểu bú cũng nhìn lông của người ta lâu quá chửng chừng à, Hổng thèm đâu – Lẹ lên đi!
Hạnh dùng ngón trỏ và ngón cái, vạch hai mép ìôn ra ngắm. Xong hắn thọc lưỡi vào cưa cái mồng đóc. Hai ngón tay khác thụt cửa mình. Mợ Thoa chổng cái mông đít lên, la nho nhỏ:
– Đụ mẹ, em có dạy anh cái vụ này hồi nào đâu Sao tự nhiên xổ chiêu lạ hoắc vậy? Con đĩ chó nào bày biểu cho anh phải không? Trời ơi, thiên thần thánh tổ ơi! Ui? Tuyệt, quá xa tuyệt, mình ơi. Em nghi anh có ngủ với ai khác rồi phải không, anh Hạnh? Chết con đ mẹ em rồi – Cưa nhè nhẹ chút được không anh? Ui, đã hơn đụ nữa mình ơi!
Hạnh còn nhỏ quá không để ý – Tưởng học được chiêu lạ thì cứ mang ra phục vụ cho mợ sướng, để mợ cho thêm tìên đi dú hí. Có ngờ đâu, mợ khám phá, và hỏi câu ngay chóc, làm hắn vửa bú lồn, vửa lo ra, sợ mợ ghen… Lúc gần ra, mợ kéo vội Hạnh lên, bắt chỉa cặc vào lồn mợ nắc.
– Có phải anh đã đụ ai ngoài em? Mợ Thoa hỏi.
– Con đã nói, một mình mợ là con gần chết rồi, còn thêm ai nữa cho mau qua đời hả?
– Chớ cài chiêu hồi nãy, em đâu có dạy cho anh?
– Học một, phải biết mười chớ – Con thông minh mà…
Mợ vừa đụ vừa nghi – Chiêu đó chỉ những chị có chồng mới biết – Mợ để sang một bên, dồn hết tâm trí vui trọn đêm nay với thằng cháu 17 tuổi trước đã. Còn thằng Hạnh vửa nắc, vửa ca bài “Một trăm phần trăm” cho mợ có cảm tưởng là đang đụ ông Hùng Cường. Đêm đó vui quá, hai mợ cháu ôm nhau đụ ngất trời. Lúc một giờ Hạnh cũng quên luôn về nhà. Trần truồng, hai người lăn quay ra ngủ vùi cho tới sáng bét.
Hồi 9 giờ hơn, cánh cửa phòng mợ bị bật tung ra – Mợ giật mình mở choàng mắt. Ông Cảnh sát Trưởng Vũ Hào đứng chình ình ra đó trong bộ quân phục tác chiến – Lạ một cái là mợ bình tĩnh, nằm phành lồn ra, nhìn chồng cười nữa khiêu khích, nửa khêu gợi, trong khi thằng Hạnh mặt cắt không còn chút máu, mau mau tròng vội cái quần đùi, quỳ xuống, khoanh tay đợi ông Cậu mắng nhiết, hoặc có thể sẽ rút “giò heo” ra tặng cho nó một viên kẹo đồng.
Vũ Hào cho tay kéo súng ra thật. Tiếng lên đạn nghe sắc lạnh như lưỡi hái tử thần kề vào tận cổ. Mợ Thoa vẫn nhoẻn cười rất tự tin, vì cảnh đó xảy ra có hơi nhìêu ìân trong phòng ngủ này. Kỳ thật, mợ Thoa cũng mong ông Cảnh sát
Trưởng bỏ mợ cái cho rồi, để mợ tha hồ hưởng nốt cuộc đời của gái 32, lửa tình như hỏa diệm sơn.
– Thằng khốn nạn, ông Cảnh sát Trưởng dõng dạt nạt, mày biết đây là mợ dâu của mầy chớ?
Da… ạ… thưa cậu… con biết, Hạnh run bang bậc trả lời.
– Biết, sao còn lẻng qua đây… để… Trời ơi là Trời, tôi biết bắn ai đây hả Trời?
Ông đút súng vô lại bao da, tiến tới cửa sổ, bặm môi, che hai giọt nước mắt hờn ghen người vợ trẻ. Mỗi ìân máu uất ức tràn lên tận cổ, ông định dùng con chó lửa làm cái gì đó cho hã dạ, thì dung nhan mợ Thoa, thân hình vô cùng khêu gợi mợ Thoa, làm ông cong cụt hết, đầu hàng. Rồi cái chức béo bở Cảnh sát Trưởng Quận V, luật gia đình của bà Nhu còn chình ình ra đó. Bỏ mợ Thoa, ông có tìm ra một đàn bà trẻ, mát như thạch, thơm hơn múi mít, đẹp như đóa tường vi như em Thoa không?
Bao nhiêu thứ đó, nố như cái bung xung, níu kéo ông, làm tay chân ông không gỡ ra nổi cái ưu phìên gắn liền với cuộc đời xấu số về tình yêu của ông. Cho nên sáng hôm qua, đang đụ ngon lành với em bé Kim Hằng, bỗng em hỏi một câu, làm cái mụt nhọt kia bung mủ, và làm ông đứng đụ như cái xác không hồn. Kim Hằng khen:
– Anh tài thật – Những anh khác chỉ chịu nổi chiêu này của em nhìêu lắm là 15 phút. Nãy giờ gần 40 phút rồi, anh vẫn vững như bàn thạch – Sao hay vậy? .
– Thì anh muốn, ìân đầu tiên, để lại trong em một kỷ niệm.
– Kỷ niệm, Sau bữa nay, anh sẽ bỏ em và Trung tân Hoàn Lương mà? Em đâu cần kỷ niệm?
– Anh sợ kiểu nói chuyện ngạo mạng, khiêu khích của em lắm rồi. Tha cho anh. Hiểu em rồi, chẳng ai dám còng tay em, chớ đửng nói việc bỏ tù em. Nãy giờ anh yên lặng là bới vì, anh… toan tính… gắn lìên cuộc đời anh với em. Nhưng phải làm sao cho kín đáo, thật kín đáo. Mà lúc đó, anh muốn không còn ai gọi em nữa, ngoại trừ anh. Có được không?
– Dạ được, nhưng kéo dài được bao lâu?
– Lại một câu hỏi ngạo mạng khác của em!
– Không. Em hỏi thật đó. Anh có thể bỏ việc ở đây, để ẵm em đụ suốt ngày như thế này không? Em chỉ ghìên có một thứ: làm tình. Bao lâu cũng không chán – Ngoài ra, em sợ anh chẳng con bao nhiêu sức. Dẫu gì, anh đã là con ngựa già. Dẻo dai thì có – Mà đường xa thì không – Như ba em, chẳng hạn. Ông đã bỏ dỡ cuộc chạy đua với mẹ em, để mẹ em một mình, thành con ngựa bất kham – Bà đụ lửng trời với những thiếu niên, có cậu chỉ 16, 17 tuổi. Trong số có những thằng cháu xa xa, không liên hệ máu mủ…