Khải nổi xung lên :
– Không có ngán. Nhưng tụi này không để đứa nào bốc lột!
Thúy gật gù :
– Vậy đó. Được, chúng ta sẽ bàn lại. Nhưng để tôi nói chuyện với thằng phản chủ này đã.
Nói xong câu đó. Thúy quay sang phía Tâm đang cúi gầm mặt ngồi cạnh Phi :
– Tao cho mày nữa tiếng để khăn gói! Nếu tao còn thấy cái bản mặt mày quanh khu vực này, đừng trách là sao tao không báo trước!
Có thể thấy uy lực của Thúy đến mức nào qua thái độ hoảng hốt của Tâm. Không nói một lời nào, hắn vội vã đứng lên lủi nhanh vào một bụi cây.
Đến lúc đó Thúy mới quay sang Khải :
– Anh khỏi nói. Tôi hiểu rồi! Bây giờ tôi có một đề nghị.
– Chuyện gì? Khải dịu giọng trước thái độ của Thúy.
– Tôi muốn ba anh làm việc cho tôi. Các anh thay tôi trông coi mấy người làm thuê cho tôi ở đây. Lương trả theo tuần. Một trăm ngàn mỗi người.
Lời đề nghị bất ngờ làm cả bọn sững lại. Phi gật gù :
– Nghe được đó!
Sơn gật đầu. Anh quay sang Thúy :
– Nhưng cụ thể công việc ra sao?
Thúy mỉm cười, ngồi xuống cạnh Sơn :
– Các anh chỉ trông coi không cho kẻ nào làm biếng hoặc ăn bớt. Một trăm ngàn là lương cố định. Nếu trúng nhiều tôi sẽ thưởng thêm.
Khải hồ hởi :
– Vậy thì ngon rồi!
Thúy nói tiếp :
– Nhưng phải hết sức cẩn thận. Mà chỉ cần hai người thôi. Còn anh Sơn, tôi sẽ giao cho công việc khác.
Thị dừng lại trong một thoáng, đưa mắt liếc nhanh về Sơn và nói tiếp :
– Tất nhiên, tiền lương cả ba như nhau.
Một thoáng im lặng rồi Phi ngữa bàn tay đen đúa của hắn cho Thúy úp bàn tay với những ngón tay tô son của mình lên đó. Như vậy là đã thỏa thuận.
Trong lều, Thúy và Sơn ngồi đối diện với nhau qua cái thùng gỗ nhỏ. Trên mặt bàn chỉ có một bao thuốc lá 555 và cái bật lửa ga. Thúy chìa bao thuốc lá về phía Sơn :
– Anh Sơm hút thuốc!
Sơn rút một điếu thuốc lá. Thúy bật lửa cho anh châm rồi cũng châm cho mình một điếu. Sơn hỏi :
– Tại sao cô biết tên tôi?
– Khi người ta chú ý đến một người nào đó… – Thúy nói và phun ra một hơi khói thuốc – Một cái tên có khó gì?
– Nhưng tại sao chớ? Sơn hơi ngạc nhiên vì cách vào đề thẳng thừng của Thúy.
Thúy không nói gì lặng lẽ giở chiếc hòm bên cạnh lôi ra vài lon bia và con mấy khô mực rồi lúi cúi rưới cồn để nướng. Quay sang Sơn, Thúy nói bằng giọng thân mật :
– Đốt giùm em đi!
Sơn ngạc nhiên vì thái độ ấy. Anh liếc nhanh khuôn mặt của Thúy rồi lặng lẽ bật lửa nướng mực. Trong khi đó, trông thị giống như một người đàn bà đang say mê công việc nội trợ. Vừa làm, Thúy nói nhỏ mà không nhìn Sơn :
– Công việc của anh là luôn ở bên em! Mỗi tuần, em trả anh tròn một chỉ!
Sơn nhíu mày ngạc nhiên. Anh không sững sờ vì số tiền công thị nói. Anh ngạc nhiên vì thái độ dịu dàng của thị đối với mình. Còn Thúy vẫn nhỏ nhẹ :
– Chỉ có anh là xứng đáng… Còn tụi nó – Thị hất đầu về phía Phi và Khải đang đứng bên suối – Tụi nó chỉ chờ dịp là kề dao vào cổ em.
Lời tâm sự bất ngờ của một con người nổi tiếng trong giới đào vàng làm Sơn kinh ngạc. Tuy vậy anh vẫn im lặng lúi húi làm công việc nướng mực. Khi đã xong, Thúy cười cười nói với Sơn :
– Anh xe mực dùm em!
Sơn lặng lẽ làm theo. Trong khi đó, bằng một vẻ tự nhiên thị cởi chiếc áo đang mặc ngay trước mặt Sơn. Lúc đó đôi mắt sau hàng mi dài của thị long lên một cách tinh quái. Còn Sơn, có thể nói phải khó khăn lắm anh mới rời mắt khỏi thân hình trắng nõn của Thúy để cúi xuống với con mực đang xé dở…
– Anh Sơn! Thúy nhỏ nhẹ gọi anh
Sơn quay lại sững sờ. Thuý đứng trước mặt anh thật tuyệt vời, trần trụi. Thân hình của cô dưới ánh sáng mập mờ trong căn lều trông như một bức tượng thần vệ nữ, thật khiêu gợi. Bộ ngực nở nang với đôi nhủ hoa trắng hồng trông như hai trái đào tiên, phía dưới cái eo thon thả là một vệt lông đen tuyền u lên. Cặp đùi thon chắc trắng nõn nà thẳng tắp. Sơn gần như nghẹt thở trước thân thể của Thuý.
Thuý bước đến nắm tay Sơn đặt lên ngực mình. Một thoáng rụt rè rồi anh úp trọn bàn tay lên bầu ngực Thuý. Cặp nhủ hoa săn cứng lại trong lòng bàn tay Sơn. Một tay Sơn vuốt ve hết bên này đến bên kia vú Thúy, còn tay kia thì lần dần xuống gần háng ve vuốt nhẹ nhàng đám lông đen tuyền, óng mượt.