VN88 VN88

Địt nhau phê lòi dưới thung lũng không tên – Truyện 18+

*
* *

Trời đã hừng sáng.
Sơn vẫn đi trong rừng rậm. Anh đã hoàn toàn mất phương hướng nên vừa đi anh vừa ngẩng mặt nhìn ra xung quanh với vẻ ngơ ngác. Rừng núi hoang vu và không hề có dấu vết của con người hoặc có nhưng Sơn không đủ kinh nghiệm để nhận ra. Gai nhọn, đá sắc đã làm cho quần áo anh rách toạc và trên mặt, ở hai khủy tay có những vết xước.

Khi mặt trời đã đứng bóng, Sơn lần xuống một khe nhỏ, vốc nước uống. Sau đó, anh lại tiếp tục băng rừng bước đi, bước đi những bước mà chính anh sẽ không biết sẽ về đâu?
Đã xế chiều. Hoàng hôn đã bao phủ lên màu xanh của núi rừng. Sơn lần qua những bụi cây, hái những quả nhỏ để ăn. Có những quả vừa bỏ vào miệng nhai được mấy miếng, anh đã vội nhăn mặt nhổ ra…
… Buổi sáng giữa rừng hoang. Đã sang ngày thứ ba.
Sơn nằm trên lớp lá cây dưới nền đất bên dưới một lùm cây rậm rạp. Một tia nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu thẳng vào hai mắt đang nhắm nghiền của anh. Thỉnh thoảng, Sơn lại cất lên tiếng rên nặng nề. Cơn sốt đã đi qua ban đêm vẫn còn để lại dấu vết của nó trên khuôn mặt tái xanh của anh. Trong cơn mê sảng. Sơn thì thào :
– Nước…!… Nước! Cho tôi uống nước!
Tiếng nói tuyệt vọng đó bị khỏa lấp đi trong tiếng xôn xao của rừng buổi sáng với tiếng lá đón gió, tiếng chim ríu rích trên những cành cây và tiếng kêu của những con khỉ đuổi nhau trên cao. Lẫn trong âm thanh ấy Sơn vẫn nặng nề trở mình. Anh quờ quạng ra xung quanh và thì thào cất giọng đã kiệt sức :
– Nước. Trời ơi nước!
Núi rừng vẫn lặng lặng, hoang vu như thế. Mặt trời đã lên cao và không khí trở nên khô hanh hơn. Cơn khát càng tăng. Không thể chịu nổi cơn khát đang hành hạ mình, Sơn bò ra khỏi bụi cây. Anh bám vào một gốc cây đứng lên nhưng lại loạng choạng ngã xuống. Vừa đi vừa vấp ngã, Sơn bước qua những bụi cây.

Không biết Sơn đi như thế được bao lâu. Cuối cùng, kiệt sức, anh ngã xuống và bắt đầu bò đi chậm chạp trên nền đất. Đã nghe thấy tiếng róc rách của một dòng suối. Sơn bật lên tiếng rên nho nhỏ, tiếp tục bò tới bằng một quyết tâm tuyệt vọng.

Nghe tiếng động con nai đang uống nước co giò lao vút đi và mất hút giữa nhừng lùm cây. Nhưng Sơn không để ý đến tất cả những gì xung quanh. Anh chỉ thấy dòng suối đang róc rách đầy khiêu gợi, mời mọc. Cuối cùng anh đã tới dòng suối, Sơn chúi đầu xuống và mất đà ngã lộn nhào xuống nước… Nước lạnh đã làm cho Sơn tỉnh hẳn. Anh vốc nước uống thỏa thê. Sau đó, anh còn té nước lên người như để xua đi những bụi bặm, những mệt nhọc của những biến động vừa qua.
Bất chợt, Sơn dừng lại. Anh nghe thấy có tiếng người lao xao đâu đây. Anh vội vả bò vào một lùm cây rậm rạp để giấu mình. Gió đưa đến hơi bếp và tiếng người nói. Sau một thoáng lưỡng lự, Sơn lặng lẽ bò về phía những âm thanh đầy hấp dẫn đó…
Ở một khoảng trống giữa rừng, một bếp lửa đang cháy đỏ với một cái xoong bên trên bốc khói nghi ngút. Có hai người đang nói chuyện, quay lưng lại phía Sơn. Sơn chui vào một bụi cây và rẽ lá nhìn ra. Một tên đứng dậy, đi lại chỗ Sơn đang nấp nhặt mấy cành cây khô. Sơn rùng mình. Anh nhận ra khuôn mặt bành bành với nước da vàng như nghệ. Đó là tên Hận. Tên thứ hai là tên Hoàng với cái dáng nhỏ thó không thể lẫn vào đâu được.

Lấy củi xong, Hận quay trở lại bếp. Trong bụi cây, Sơn chắc bọn chúng còn ba tên nữa đang lẫn quẫn đâu đây. Nấn ná ở khu vực này với anh là quá nguy hiểm. Anh định bò lui trở lại. Chợt anh nghe tiếng Hận thì thào :
-… Chỉ còn cách này. Mày dám chơi không?
Hoàng gật đầu :
– Chơi thì chơi. Ngán chi!
Anh thấy Hận móc từ trong túi ra một gói nhỏ. Hắn đổ cái gói vào trong xoong rồi tống mảnh giấy vào bếp. Trong khi đó Hận móc từ ba lô ra hai ổ bánh mì và đưa cho Hận một ổ. Hận lắc đầu :
– Mày ăn trước đi. Để tao rữa tay kỹ mới ăn được!
Từ trong bụi cây Sơn nuốt nước miếng nhìn tên Hoàng nhai bánh. Chợt có tiếng người lao xao rồi tiếng chân bước thìn thịt, rồi Bảo, Chung và tên Seng xuất hiện. Trên vai tên Chung khoác chiếc ba lô căng phồng. Nhìn thấy chúng hai tên kia đứng dậy, mừng rỡ :
– Ngon không? Hoàng hỏi.
Bảo gật đầu. Hận nói trong khi đưa tay đỡ cái ba lô nặng trĩu trên vai Chung :
– Được mười mấy ký không?
Chung gật đầu :
– Hai chục ký đó. Riêng đồ “xịn” gần một yến!
– Phước tổ rồi! – Hoàng kêu lên – Phen này cầm chắc ba chục cây!
Trong khi Hoàng và hận xúm đỡ cái ba lô đựng trầm cho Chung, Bảo lặng lẽ đứng nhích ra một bên. Hắn đưa mắt nhìn tên Seng đang hạ mũi khẩu AR. 15 xuống ngang hông. Cái nòng súng của Seng giật nãy lên. Cả một băng đạn xỉa vào người ba tên kia. Ba đứa nhảy dựng lên rồi đổ xuống trong những tư thế khác nhau. Trong một thoáng, máu chảy loang ra hòa với đất.

Trong bụi cây, Sơn nhắm nghiền mắt. Một lát sau, khi mở mắt ra, anh thấy Seng xách ba lô trầm đặt chỗ khác. Còn Bảo thi đang ngồi cạnh bếp lửa. Hắn cười khùng khục và bình luận bằng một giọng tàn nhẫn :
– Dù sao tụi nó cũng mang giất mơ ba chục cây xuống âm phủ! Nhân đạo quá rồi!
Đang lúi húi tháo dây buộc miệng ba lô. Seng quay lại :
– Chia thôi mậy?
– Thong thả đã! Cơm chín rồi. Tao với mày ăn một bữa tạm biệt nhau luôn!
Seng lẳng lặng cầm ca và xới cơm trong xoong ra. Hai đứa ngồi ăn một cách ngon lành bên cạnh ba cái xác đẫm máu của những kẻ mới trước đó ít phút còn là đồng hội đổng thuyền với chúng.
Trong bụi cây, Sơn vẫn nằm im nhìn ra. Anh muốn biết đến cái kết cục của màn kịch đẫm máu này.

*
* *

… Ăn cơm xong. Bảo rót nước từ trong bi-đông ra uống một hơi dài vẻ thỏa mãn. Sau đó, hắn rót một ca cho Seng. Tên này thong thả hơn. Hắn nhấp từng ngụm nhỏ.
Khi Seng đang hớp những hớp cuối cùng, bất chợt hắn sững lại, đôi mắt trợn trừng hốt hoảng nhìn tên Bảo. Tên này đang gập người xuống, hai tay ôm bụng vì những cơn đau xé ruột từ bên trong. Hai đứa hoảng loạn nhìn nhau. Rồi tên Seng cũng đưa tay ôm bụng và gập người lại. Trong đôi mắt của chúng đã thấy bóng dáng của thần chết!
Bảo nói giọng tắc nghẹn vì sợ hải :
– Tụi nó… nó đánh thuốc độc!

VN88

Viết một bình luận