VN88 VN88

Đụ nhau là chuyện nhỏ thôi – Truyện 18+

Tôi không sử dụng IRC một thời gian khá lâu vì đã nhàm chán những cuộc trò chuyện với một người, một đối tượng mà mình không hề quen biết. Chỉ biết nhau qua cái bí danh, nickname, một vài lời giới thiệu mà tôi cho là không thành thật cho lắm chẳng hạn như: chiều cao, cân nặng, tên thật là… và “good looking”. Một thời gian rất dài khi tôi có ý nghịch ngợm muốn vào chát chơi cho vui xem như thế nào, trang nhà “gay dot com” đã khác hẳn hơn xưa. Họ bắt mình phải đăng nhập một cái tên, bí danh, và điền vào những chỗ trống cần thiết mà họ yêu cầu. Không biết sao mà tôi lại chọn một cái tên, username, là saigontuongvi, rồi tìm vào cái phòng chát nơi mình cư ngự, đó là San Jose City Wide. Tôi chỉ có cái tên là saigontuongvi trong profile, tuổi thật của mình, không có đăng một tấm hình nào như có ý làm cho kẽ khác lưu ý đến. Mới vào phòng chát, tôi còn đang hơi bỡ ngỡ, xem các “profile” của những người hiện diện trong phòng chát. Ðang xem các hình của vài “ông Mỹ già”, các vị cao niên, có vài người khoe hình cởi truồng nhưng không thấy mặt. Bỗng dưng, tôi có một người muốn nói chuyện riêng, “private chat”, trong cái khung ấy, anh chàng “typing”:

Du nhau la chuyen nho thoi - Truyen 18+ hinh 1

Đụ nhau là chuyện nhỏ thôi – Truyện 18+

Tôi nghĩ là làm quen được với một chàng trai phóng nhã, ga lăng, lịch thiệp, tính nết hiền hậu, thật tính và khôi ngô như Phạm Vũ Ngọc Tuyên trên mạng lưới toàn cầu, www, thật không dễ. Tôi chỉ tin ở một định mệnh và duyên mai phận đẹp, có thế thôi! Bởi vì tôi bắt đầu vào những phòng ‘chat room’ đã hơn 12 năm nay.

Vào thời phôi thai ấy, những nơi trò chuyện trên mạng lưới chưa được phổ biến cho lắm, thời gian đó, khi chúng ta muốn on-line để nối mạng chúng ta phải cần mua một cái modem, giá không rẻ như bèo. Những phòng trò chuyện được gọi là mIRC, Internet Relay Chat. Ðối với thời nay, ra đường phố, mọi người ai cũng đã thông dụng internet, thậm chí đến digital line, dsl, và họ rất thích “chát”. “Chát” bằng miệng, trên telephone chưa đã, nay họ lại còn thích chát qua chín ngón tay trên bàn phím. Nghĩ lại, thời nay mọi người sống có một cuộc sống khác hơn như ông bà ta đã ví:

“Ở xa mỏi tay, ở gần mỏi miệng”
(Xin ví lại cho hợp thời thế)

Truyện 18+ Đụ nhau là chuyện nhỏ thôi

Du nhau la chuyen nho thoi - Truyen 18+ hinh 2

Tôi không sử dụng IRC một thời gian khá lâu vì đã nhàm chán những cuộc trò chuyện với một người, một đối tượng mà mình không hề quen biết. Chỉ biết nhau qua cái bí danh, nickname, một vài lời giới thiệu mà tôi cho là không thành thật cho lắm chẳng hạn như: chiều cao, cân nặng, tên thật là… và “good looking”. Một thời gian rất dài khi tôi có ý nghịch ngợm muốn vào chát chơi cho vui xem như thế nào, trang nhà “gay dot com” đã khác hẳn hơn xưa. Họ bắt mình phải đăng nhập một cái tên, bí danh, và điền vào những chỗ trống cần thiết mà họ yêu cầu. Không biết sao mà tôi lại chọn một cái tên, username, là saigontuongvi, rồi tìm vào cái phòng chát nơi mình cư ngự, đó là San Jose City Wide. Tôi chỉ có cái tên là saigontuongvi trong profile, tuổi thật của mình, không có đăng một tấm hình nào như có ý làm cho kẽ khác lưu ý đến. Mới vào phòng chát, tôi còn đang hơi bỡ ngỡ, xem các “profile” của những người hiện diện trong phòng chát. Ðang xem các hình của vài “ông Mỹ già”, các vị cao niên, có vài người khoe hình cởi truồng nhưng không thấy mặt. Bỗng dưng, tôi có một người muốn nói chuyện riêng, “private chat”, trong cái khung ấy, anh chàng “typing”:
-Saigontuongvi?
Tôi nhẹ những ngón tay đánh máy trả lời lại:
-Yes
Trong thoáng nghĩ, tôi chưa đóan ra người chát với tôi là ai cả thì có câu đáp vấn trở lại bằng tiếng Việt:
-Me cũng là người Việt Nam
Tôi đọc xong, và trả lời lại:
-Oh, hi, you tên gì vậy?

Bên kia gõ phím nút trả lời:
-Me tên là Tuyên, năm nay 24 tuổi, đang học ở Stanford.
Tôi viết lại cho Tuyên:
-Me tên là Ðông, ở San Jose, học ở San Jose University, năm nay 21, gần 22 rồi. Anh Tuyên học giỏi quá vậy, wow, Stanford ngầu quá ta.
Tuyên trả lời lại cho tôi:
-Nhà Tuyên ở San Jose đó chứ, hiện giờ đang học trên này, nên ở trong dorm, mỗi hai tuần về nhà một lần.
Tôi tiếp lời:
-Vậy à, anh ở đâu trong thành phố San Jose?

Tuyên trả lời:
-Nhà Tuyên trên con đường Alum Rock, Tuyên ở trên núi, lái xe từ downtown lên tới nhà cũng mất ít nhất là 30 phút.
Tôi ngồi trước cái monitor đọc những dòng chữ hiện trên “windows” rồi nói trong bụng mình “anh chàng này là loại con nhà giàu”. Tôi chưa hình dung ra “chàng là ai”, nên hỏi tiếp:
-Anh có hình không?
Tuyên tiếp lời:
-Hình của Tuyên trong cái profile đó.
Tôi tìm đến cái “link”, rồi xem profile của Tuyên, quả thật thế ư “con nhà giàu, đẹp trai, học giỏi”…Chưa nói được nên lời nào, vì còn đang ngắm nhìn tấm hình Tuyên xinh trai, quyến rủ, thì Tuyên lại hỏi tôi:
-Ðông có hình không cho Tuyên xem đi.

Tôi nói:
-Hình hả, Ðông chưa có scan, mà nếu như Ðông không có hình thì sao?
Tôi nghĩ bụng rằng, nếu nhìn mặt rồi, lỡ như Tuyên “quăng cục lơ” mình sao nhỉ.
Tuyên nói tiếp:
-Ðông không có hình thì thôi, có thể nào gặp nhau được chứ?

VN88

Viết một bình luận