Được địt em cũng là sự sắp đặt của số phận – truyen dit nhau voi ma. Trần đeo được cặp kính cận vào thì hơi thở của người đàn bà đó cũng phả vào mặt anh, tay anh chạm phải một làn da mềm mại. Thái Bình đứng ngây ra nhìn Trần rồi nhìn xuống chiếc quần lót cộm lên hứa hẹn. Thái Bình có một vẻ đẹp thôn dã mà Trần ít có dịp để ý tới, cô mặc một chiếc váy trắng mỏng rộng cổ, mái tóc dài óng ả phủ lên bờ vai tròn, khoảng ngực nâu trần lấp ló bầu vú tròn trĩnh phồng cao, đôi núm vú xinh xinh đội lớp vải mỏng chồi lên. Trần giật mình thấy Thái Bình đang nhìn chàng chờ đợi bắng ánh mắt cầu khẩn.
Được địt em cũng là sự sắp đặt của số phận – truyen dit nhau voi ma
Trần đang học Đại học Xây dựng Hà nội năm cuối thì anh nhận được điện gởi từ quê ra. Bức diện khẩn chỉ có vẻn vẹn mấy chữ:”Bố ốm nặng, con về gấp”. Thế là ngay chiều hôm đó, Trần vội vã sắp xếp va-li và chào tạm biệt người bạn gái, ra tàu về quê. Lòng Trần nóng như lửa, mà chiếc tàu hỏa thì vẫn chậm rì rì như thường lệ.
Suốt mấy năm anh xa nhà, đâ là lần đầu tiên anh nhận được bức điện “nghiêm trọng” như vậy. Cuối cùng thì sau một ngày, con tàu cũng tới được cái ga tàu thân thuộc nơi quê anh, một cái ga tàu lạc lõng, chơ vơ giữa nơi vắng vẻ, buồn tẻ của quê anh. Quang, anh trai của Trần đã đứng đợi anh ở sân ga, nét mặt anh chẵng buồn, cũng chẳng vui làm cho Trần có một cảm giác càng sốt ruột.
Trần vừa bước vào cửa, không khí trong gia đình ông Đại lập tức trở nên nhộn nhịp như một ngày hội: mẹ anh vội vàng đi bắt gà, thổi cơm; Thái Bình, chị dâu anh cũng tíu tít đi lấy nước cho em chồng rửa mặt. Ông Đại đang hương khói khấn vái cũng gọi với ra ngoài sân:
– Thằng Trần về rồi hả con.
– Vâng, con chào bố.
Được địt em cũng là sự sắp đặt của số phận – truyen dit nhau voi ma
Chẳng để cho Trần kịp hỏi han gì thêm, chuyện trò giữa hai bố con ông Đại cứ như ngô rang cho tới khi mâm cơm được dọn lên. Trong suốt bữa cơm, mọi người cứ rối tít bắt Trần kể những gì anh thấy ở Hà nội, về bạn bè và trường học của anh. Nhiều điều anh kể đi, kể lại tới hai, ba lần mà mọi người vẫn thích nghe nữa. Đối với mẹ anh và chị Thái Bình, Hà nội giống y như một giấc mơ vậy. Quang vẫn ngồi lặng lẽ lắng nghe. Quang chỉ hơn Trần có năm tuổi, nhưng trông anh đã như một người bốn mươi tuổi, đôi mắt anh hơi thâm và mệt mỏi.
Bữa cơm tàn thì trời cũng đã tối mịt. Ông Đại với tay châm cái đèn dầu Hoa kỳ khói mù gia ông được chia cho từ hồi Cách mạng Cải cách ruộng đất, ông đưa cái đèn cho Trần và giục anh:
– Đi tắm rồi còn đi nghỉ con, chị Thái Bình đã chuẩn bị nước tắm cho con rồi đó.
Nước nóng quyện mùi cỏ làm Trần trở nên tỉnh táo và cảm thấy dễ chịu hơn sau gần hai tư giờ ngồi trên con tàu cọt kẹt rệu rã đến điếc tai. Anh và dội nước ào ào và chà xát cái bện rơm vào cổ, vào tấm lưng trần. Trần là con út trong gia đình nên được bố mẹ anh cưng chiều cho anh ăn học chứ không phải lao động đồng áng như anh Quang, do vậy anh cũng trắng trẻo hơn Quang và cũng ít cơ bắp hơn Quang.
Đang mơ màng, bỗng Trần nghe một tiếng kẹt cửa rất khẽ. “Không lẽ lại có trộm ở cái xứ hẻo lánh này?” ý nghĩ đó làm Trần buốt lạnh sống lưng. Trần căng mắt nhìn vào bóng đêm hun hút cố tìm ra bóng kẻ đang đột nhập vào phòng anh. Có tiếng vải mềm cọ vào nhau sột xoạt, tiếng bước chân khe khẽ bước lại gần giường Trần và mùi hương quen thuộc thoang thoảng trong phòng làm anh trấn tĩnh lại.
– Ai đó?
– Tôi đây, giọng nói đàn bà run run trong bóng đêm.
– Tôi là ai? Trần sờ soạng tìm kính.
Giọng đàn bà thút thít:
– Sao cậu quên nhanh thế?
Trần đeo được cặp kính cận vào thì hơi thở của người đàn bà đó cũng phả vào mặt anh, tay anh chạm phải một làn da mềm mại. Thái Bình đứng ngây ra nhìn Trần rồi nhìn xuống chiếc quần lót cộm lên hứa hẹn. Thái Bình có một vẻ đẹp thôn dã mà Trần ít có dịp để ý tới, cô mặc một chiếc váy trắng mỏng rộng cổ, mái tóc dài óng ả phủ lên bờ vai tròn, khoảng ngực nâu trần lấp ló bầu vú tròn trĩnh phồng cao, đôi núm vú xinh xinh đội lớp vải mỏng chồi lên. Trần giật mình thấy Thái Bình đang nhìn chàng chờ đợi bắng ánh mắt cầu khẩn.
– Đêm khuya rồi, sao chị còn chưa đi ngủ? Trần cất tiếng hỏi khẽ nhưng mắt anh vẫn rà xét từng mi-li-mét cơ thể nàng làm nàng hơi bối rối.
– Cậu Trần, chị muốn ngủ với cậu đêm nay.
– Chị, chị, chị điên rồi à? Trần thảng thốt? chị là chị dâu của em?
Trần còn định tuôn ra bao nhiêu lời lẽ ghê gớm hơn với bà chị dâu mất nết, nhưng anh chỉ còn ú ớ không thành tiếng, Thái Bình ôm ghì lấy đầu anh, ghì chặt nó lên ngực nàng đến ngạt thở. Bỗng nàng buông anh ra, bật lên thành tiếng thổn thức:
– Tôi khổ lắm? huhu.
Chàng chưa kịp định thần thì Thái Bình đã buông chàng, lao thẳng vào chiếc cột nhà và ngã vật xuống, máu từ trán nàng rỉ ra, nhỏ giọt trên sàn đất. Trần hốt hoảng:
– Anh Quang ơi? chị Thái Bình?
Ông Đại lao vào phòng, bế vội Thái Bình lên và đặt nàng lên giường, nét mặt đầy lo âu. Ông băng bó cho nàng và bảo Quang, cũng vừa chạy tới, vẫn còn mắt nhắm mắt mở, bế nàng về phòng. Không ai nói với ai câu nào. Không khí vui vẻ ban nãy trong căn nhà biến mất, một cảm giác nặng nề và ngượng ngập bao trùm bầu không khí.
Sáng hôm sau, chờ cho mọi người ăn uống xong xuôi, ông Đại chậm rãi pha ấm nước chè và gọi Trần:
– Trần con, bố có điều muốn nói chuyện với con.
Anh lập tức được linh tính báo rằng đây là một chuyện hệ trọng mà vì nó gia đình anh đã gởi điện gọi anh về. Chớ cho anh yên vị, ông Đại mới nhấp một ngụm trà:
– Con thấy chị Thái Bình thế nào?
– Dạ?
– Chị có tốt với con không?
– Dạ, tốt ạ. Trần lí nhí.
– Chị ấy có xinh đẹp không?
– Dạ.
Ông Đại dồn dập hỏi Trần như chỉ sợ anh trả lời “không”:
– Chuyện là thế này, chị con lấy anh Quang đã hai năm rồi mà không có con. Cả nhà ta, ai cũng mong anh chị có cháu?