Tuyết có vé mắc cỡ nói nhỏ lại.
– Cho tới lúc đó, em chỉ có một thằng bồ nhỏ. Còn ông chủ em to con. Anh biết dân đi tàu làm cá mà?
– Và em thương ông ấy ngay à?
– Nói là thương thì không đúng. Nhưng bảo là ghét thì cũng không phải.
– Như vậy là làm sao?
Anh nghĩ xem, tự nhiên đè người ta ra làm ẩu thì làm sao mà thương cho được. Nhưng mà dù sao hàng ngày ông ấy rất tử tế với em. Hơn nữa, khi đó em mới khám phá ra, ăn nằm với người lớn tuổi, có kinh nghiệm hứng thú hơn với mấy đứa nhỏ như bồ em nhiều. Như thế thì làm sao ghét ông ta cho được. .
– Vậy lúc ấy em phản ứng ra sao?
– Lúc đầu em đâu có chịu. Nhưng bị ông ta ôm cứng, đè đại xuống hầm cá. Lột hết quần áo em ra.
– Em có chống cự không?
– Dĩ nhiên là em dẫy dụa kịch liệt rồi. Nhưng làm sao lại được với một người lực lưỡng như ông ta.
– Nhưng khi người đàn bà nhất định không cho người đàn ông làm cái vụ đó thì đâu có dễ làm gì được.
– Anh nói đúng. Nhưng với một người khỏe hơn mình nhiều thì chịu thua thôi. Hơn nữa, khi đã bắt đầu rồi thì phải chịu, vì dẫy dụa cũng thếthôi. Chuyện đã rồi mà anh.
– Như vậy em chỉ chống cự lúc đầu, rồi để yên cho ông ta muốn làm.gì thì làm à?
– Chẳng những để yên, mà em còn phải năn nỉ nữa.
– Sao lạ vậy?
– Anh không nhớ em nói; ông ta lột hết quần áo rồi đè đại em ra trong hầm cá à?
– Đành rằng vậy, nhưng tại sao phải năn nỉ chứ?
– Anh có biết trong hầm cá nó như thế nào không?
– Không.
– Bởi vậy anh mới không hiểu. Lúc ông ta lột quần áo em ra thì em dãy dụa, chống cự ghê lắm. Nhưng khi hai đứa cùng trần truồng rồi. Ông ta đè em xuống làm cái vụ đó thì dưới lưng em đủ thứ cá làm sao em chịu nổi. Em mới nói: “Thôi được rồi, chú muốn làm gì thì làm. Nhưng đi chỗ khác chứ ở đây dơ dáy quá.”
– Thế ông ta nói sao?
– Lẽ dĩ nhiên là ông ta chịu liền.
– Rồi ông ta đưa em đi đâu?
– Ông ấy bế em qua phòng lái tàu. Trải khăn đàng hoàng cho em lót lưng rồi mới bắt đầu.
– Lúc ấy em có cự nự nữa không?
– Còn cự nự cái gì nữa chứ?
– Như vậy chắc ông ta khoái lắm phải không?
– Còn phải nói nữa. Vợ ông ấy béo như cái thùng chứa nước, lại dữ như bà chằng, làm sao bì với em được. Cũng vì vậy mà ông ta mê em luôn.
– Rồi em cũng chịu luôn hay sao?
– Tới nước này rồi còn gì nữa mà không chịu chứ
– Như thế em càng có lợi phải không?
– Phải thú thực, sau đó em sống sung sướng hơn trước nhiều. Nhưng cũng hồi hộp lắm.
– Hồi hộp cái gì?
– Anh còn phải hỏi nữa. Vợ ông ta mà biết được thì tiêu đời
– Sau khi ông ta chết em sống thế nào?
– Tàu đánh cá bị chìm nên vợ ông ta phải mua cá của các thuyền đánh cá nhỏ để làm nước mắm. Vì thế em gặp chồng em bây giờ. Anh ấy có cặp mắt và đôi lông mày giống hệt ông ấy. Bởi vậy em mới lấy anh ta.
– Em có nhớ ông ấy không?
– Nhớ chứ anh. Ông ta thương em còn hơn cái gì nữa. Nhưng thú thực, anh là người đầu tiên em nói chuyện này. Vậy anh hứa đừng nói với ai nhé.
– Nhất định là anh không nói với ai đâu. Nhưng em thấy thương ông ấy hơn hay chồng em hiện nay hơn.
– Mỗi người nó có một cái khác anh à.
– Khác thế nào?
– Em thương ông ấy phải nói vì sự tử tế của ông ta. Nhưng mà ông ta đâu có thuộc về mình đâu. Phải lén lút và trên danh nghĩa mình vẫn là người làm công trong gia đình người ta. Còn chồng em hiện tại, tuy cọc cằn, nhậu nhoẹt say sưa, nhưng nó quả thực là của mình hẳn hoi. Hưng hôn lên miệng Tuyết, chàng ghì chặt nàng vào thân thể mình. Da thịt hai người như dán hẳn vào nhau. Có lẽ thổ lộ ra câu chuyện vừa rồi cho Hưng nghe đã làm Tuyết gần gủi chàng hơn trước nhiều. Hai chân nàng cặp chặt lấy thân thể chàng. Hưng rướn người lên khi Tuyết ưỡn hẳn về phía trước… Nhưng tự nhiên thân thể Hưng teo lại Người chàng lạnh ngắt làm Tuyết hụt hẫng. Nàng ngạc nhiên tới cùng tột kêu lên.
– Anh làm sao vậy?
Hưng bùi ngùi nói.
– Có lẽ khuya rồi. Chúng mình về đi.
Sự thực, trong cơn khoái cảm vừa dâng lên đó, Hưng không thếnào lạnh ngắt ngay nhưvậy được. Nhất là những ánh lửa chập chờn ngoài biển kia, cùng bàn tay đam mê của Tuyết đang đẩy thân thể Hưng cương lên. Nhưng chàng vừa chợt nhìn thấy một cặp mắt nhìn mình đăm đăm trong bóng tối. Với cặp lông mày xếch ngược, giống hệt cặp mắt của chồng Tuyết mà nàng lại vừa nói là cặp mắt ấy giống cặp mắt của ông chủ tàu chồng hờ của nàng, đã chết trên biển vì đắm tầu. Hưng rùng mình nhìn vào bóng đêm chập chùng. Trong khi Tuyết đang chèo mạnh con thuyền về bến cũ. Gần tới bến. Cả hai người cùng nhìn thấy trên bờ có chuyện lạ. Một đám đông bu lại trên Cầu Đá. Hưng ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao giờ này trên cầu tàu đông thế kia hả Tuyết?
Tuyết cũng ngẩn ngơ trả lời.
– Em cũng không biết. Hồi nào tới giờ chưa thấy bao giờ.
Một lúc sau, thuyền cặp bến. Cả hai cột thuyền lại, vội vã len vô đám đông đang bu quanh trên cầu tàu. Có người vừa len ra khỏi đám đông nói:
– Thằng cha ấy chết là phải rồi, say rượu, rớt xuống biển là tới số thôi.