Hưng mỉm cười. Chàng còn lạ gì Tiến vừa ra trường được mấy tháng nay. Như vậy là anh chàng này làm đám cưới với cô nàng từ khi mới lên đại học. Sau khi tốt nghiệp, may mắn xin được vô hãng chàng đang làm rồi lấy Jean liền. Kể ra cái số thằng này cũng hào hoa thực. Hưng hỏi:
– Chị được mấy cháu rồi?
Dạ, tụi em mới có một đứa con trai này thơi.
– Cháu mấy tuổi rồi?
– Dạ thưa anh, cháu được hơn một tuổi rồi ạ.
Hưng. ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao chị không qua Mỹ sống với anh ấy?
– Thưa anh, không hiểu sao, giấy tờ tụi em trục trặc mãi chưa xong.
– Sao chị không lo luật sư làm giấy cho mau?
– Dạ… anh Tiến nói lo xong rồi, nhưng còn chờ chính phủ Mỹ trả lời.
– Hôm anh Tiến qua đây làm việc có báo cho chị biết không?
– Dạ… anh ấy có viết thư bảo sẽ về thăm nhà trong tháng này. Chứ em đâu có biết là anh ấy đã tới đây rồi.
Hưng nghĩ ra ngay, làm sao Tiến có thể để vợ biết được mình về Việt Nam làm việc. Bởi vì còn cô vợ Mỹ này dấu vào đâu. Hèn chi anh chàng xin phép mình cuối tuần này, có một chút kết quả về mẫu cát rồi thì đi nghỉ phép một tuần lễ thăm bà con.
– Vậy ai cho chị biết anh Tiến qua đời?
– Dạ… cô em họ anh ấy ở Sàigon đánh điện tín cho em mới biết.
Hưng chép miệng nói:
– Kể ra anh Tiến cũng tệ thực. Nếu tôi biết anh ấy có vợ con rồi. Tôi đã để cho anh ấy về thăm chị ngay từ hôm đặt Chân tới đây.
– Dạ thưa anh. Các anh qua đây lâu chưa?
– Cũng mấy tuần rồi.
Hưng biết không nên nói nhiều về chuyện có thể dính dáng tới Jean nên chàng cố tình nói qua chuyện khác, chàng hói:
– Chị quen anh Tiến lâu chưa?
– Thưa anh, anh Tiến ở cùng xóm với em từ thuở nhỏ.
– Ở đâu lận?
– Dạ, tụi em ở Đà Nẵng.
Bây giờ Hưng mới để ý vợ Tiến. Có lẽ nàng cũng bằng hoặc hơn tuổi anh ta. Thân hình thon nhỏ, nhưng khuôn mặt trái xoan với nước da bánh mật thật có đuyên. Mặc dù đã có vài nét nhăn nho nhỏ trên khóe mắt.
– Anh Tiến ở chung với cha mẹ à?
– Dạ không, anh Tiến mồ côi từ thuở nhỏ ở nhà ông chú làm nghề chài.
– Tôi lại cứ tưởng Tiến là con nhà giàu, được ăn học đàng hoàng nên mới giỏi giang như vậy.
– Dạ… dù nghèo nàn, mồ côi, nhưng anh Tiến chăm học lắm. Bởi vậy khi anh ấy trốn ông chú đi vượt biên. Qua Mỹ mới có mấy năm là đã có bằng kỹ sư rồi.
– Anh Tiến có gửi tiền về nhà đều đặn không?
– Anh ấy nói tiền phải đầu tư vào công ty. Chờ cho mẹ con em qua mới khá được.
– Nhưng Tiến cũng phải có chút đỉnh hàng tháng cho chị nuôi con chứ?
– Dạ, sau đám cưới. Anh ấy có gửi chút ít. Rồi cho mãi tới tháng vừa qua mới có vài trăm.
Hưng biết ngay, dù cho Tiến có muốn gửi tiền cho vợ cũng làm gì có tiền mà gửi. Vừa rồi gửi được vài trăm là vì sau khi tốt nghiệp đại học. Có việc làm nên mới nhín ra chút ít gửi về. Hơn thếnữa, tiền có dưbao nhiêu cũng phải trả nợ ngân hàng, vì Tiến tiêu vào thẻ tín đụng nhiều quá rồi. Có lẽ là ngay từ khi đám cưới với cô nàng này.
Chàng hỏi:
– Rồi làm sao mẹ con chị sống được?
– Dạ, hồi chưa lấy anh Tiến em cũng đã có cái quán cà phê nho nhỏ rồi.
– Từ ngày cưới tới giờ. Anh Tiến có về thăm chị thường không?
– Dạ, chỉ có lần đó, rồi bận làm ăn miết, anh ấy cứ hẹn hoài.
Hưng từ từ nói:
– Không biết chị có muốn nghe tôi nói thực không?
– Dạ… dạ… xin anh cứ nói. Em muốn nghe mà.
– Tôi làm chung sở với Tiến, nên biết được rằng, anh ta chỉ lấy được bằng kỹ sư mấy tháng nay thôi.