Nói xong nàng te te đi vô phòng ngay. Cho tới hôm nay, Hưng đã biết Lan cố tạo cơ hội cho chàng gần gủi bé Hai. Trong phòng của bé Hai, bây giờ có kê thêm một cái bàn nho nhỏ cạnh chiếc giường. Trên bàn có ấm nước và mấy cái ly thủy tinh. Cạnh đấy cũng có mấy cái ghế đẩu để ngồi uống nước. Căn phòng này tự nhiên trở thành phòng khách của nhà Lan. Bởi vì nhà ngoài chỉ có một chiếc giường lớn cho tụi trẻ ngủ. Bếp nước tùm lum ngay bên cạnh chân giường. Nhất là bây giờ lại thêm con gà mẹ và một đàn gà con làm ổ ngay góc nhà.
Hưng theo bé Hai vô trong. Nàng chỉ chiếc ghế bảo Hưng.
– Chú ngồi chơi đi, để cháu ra nấu nước trà nóng cho chú uống nhé.
Hưng vừa tính cản thì Lan bước vô nói:
– Thôi mày ngồi nói chuyện với chú cho vui đi. Để tao nấu nước cho.
Bé Hai cười khúc khích, chờ mẹ ra khỏi phòng, nàng phóng tới sau lưng Hưng, nhảy lên ôm lấy cổ chàng. Hưng vòng một tay ra sau lưng, luồn qua bụng bé Hai, ôm lấy hông nàng kéo ngửa ra phía trước. Bé Hai nằm ngửa thực gọn vô lòng chàng. Hưng cúi xuống ngay, bờ môi chàng tê đi trên môi đứa con gái mới mười bốn tuổi này. Khi chàng ngước lên, bé Hai nũng nịu, nhún nhảy nói:
– Chú xấu quá hà. Không mua bánh cho cháu.
– Hai muốn ăn bánh gì?
– Bánh gì cũng được.
Hưng vén tà áo bé Hai lên khỏi ngực. Con bé chẳng bao giờ mặc áo lót. Bộ ngực nhưcau non nhu nhú đỏ hồng. Tự nhiên người Hưng tê đi.
– Hay là bây giờ tụi mình ra bãi biển ăn quà đi?
Bé Hai chịu liền, vừa tính nhổm dậy thì Hưng đã luồn tay vô trong quần con bé. Chiếc giây lưng lỏng lẻo căng ra để tay Hưng rà vô trong thực dễ dàng. Bé Hai không ngờ hôm nay Hưng lại táo tợn như vậy. Từ trước tới nay dù có cái gì hơn thế này đi chăng nữa, Hưng cũng lén lút chứ đâu có dám công khai bạo phổi như ngày hôm nay. Tự nhiên bé Hai cảm thấy mình trở thành người lớn rồi. Hèn chi mẹ luôn luôn tạo cơ hội cho nàng gần gủi chàng. Bé Hai nhìn thẳng vào mắt Hưng, lấy tay đánh nhẹ vô tay Hưng nũng nịu nói:
– Anh hư quá mất rồi.
Không hiểu sao những câu nói nhẹ nhàng trẻ con ấy làm Hưng run rẩy. Chàng ngây ngất với cảm khoái ngút trời Hưng vội vàng cúi xuống vùng da thịt cỏ non ấy hít thực mạnh. Hương thơm con gái tê chồn đầu môi. Chàng rên lên nho nhỏ…
– Anh ơi… đi ra biển đã mà…
Hưng ngước đầu lên, ánh mắt thèm thuồng còn đọng lại khắp lối Chàng đỡ bé Hai đứng dậy. Con bé xốc lại quần áo, mỉm cười chúm chím.
– Chúng mình ra bãi biển ăn bánh nghe anh.
Hưng mỉm cười gật đầu thực dễ dãi. Cả hai bước ra nhà ngoài. Hai nói lớn:
– Mẹ ơi, chú Hưng rủ con ra bãi biển ăn đồ đó mẹ.
Lan nhìn con tươi cười nói:
– Mày lại vòi vĩnh chú ấy chứ gì.
Hưng đỡ lởi ngay.
– Không phải đâu. Anh rủ nó đi cho đỡ buồn thôi mà. Mấy hôm nay đám tang của Tiến làm thần kinh anh căng thẳng chịu không nổi.
– Tại sao vậy anh?
Hưng từ từ ngồi xuống mép giường bên cạnh Lan, nói:
– Không ai ngờ cái chết của Tiến lại rắc rối như vậy.
Ngưng một lát Hưng nói tiếp:
– Lúc đầu thì hai ba cô dành chôn cất. Ai cũng là vợ, ai cũng là người thân nhất. Bây giờ thì mọi người cùng biến mất một lượt.
– Như vậy thì xác anh Tiến bây giờ ở đâu?
– Vẫn còn để đó, khóa cửa lại.
Lan trợn tròn mắt hỏi.
– Cái gì? Anh tính không chôn xác anh ấy nữa hay sao?
– Chôn thì nhất định là phải chôn rồi. Nhưng không biết ai là người lãnh cái trách nhiệm này đây?
– Hôm qua em lên thăm xác anh ấy, thấy mọi người đông lắm cơ mà.
– Phải, cũng vì đông như vậy mà bây giờ anh Tiến nằm đó một mình thôi. Thật là nhức cái đầu, ngày mai anh về cũng chưa biết thế nào nữa.
– Vậy thì anh dắt con Hai ra biển chơi đi cho khuây khỏa. Em sẽ giăng mùng sẵn trong phòng, nếu có về khuya, anh cứ vô đó mà ngủ với nó. Em ngủ ngoài này với hai đứa nhỏ cũng được rồi.
Hưng không ngờ Lan dám nói công khai như vậy. Như thế có khác nào nàng chính thức tuyên bố gả con Hai cho chàng rồi còn gì. Tựnhiên Hưng thấy ngượng, chàng không biết để chân tay vào đâu. Nếu phải như mọi lần, Hưng đã đè Lan xuống giường rồi. Lúc này không biết con Hai chạy đi đâu và hai đứa em nó cũng không có trong nhà. Hình như Lan đọc được những ý tưởng trong đầu Hưng. Nàng để một tay lên đùi chàng nói nho nhỏ:
– Có gì đâu mà anh ngại. Trước sau gì cũng như vậy thôi mà, em không có câu nệ gì đâu.
Nói xong, Lan chồm mình lên hôn vô miệng Hưng thực tự nhiên. Hưng từ từ ngả mình nằm xuống giường, trong khi Lan trườn lên…