VN88 VN88

Em còn nhớ không những ngày tháng đó – Truyện 18+

Hai người ôm chầm lấy nhau lăn xuống sân. Đôi khi cặp ngực no tròn của nàng đè sát vào ngực hắn. Hường mặt đỏ, nhưng hắn tỉnh queo. Cuộc chơi tàn, mọi người cũng đã trở về. Buổi tối nào trong nhà tiếng nói như bắp ran, Hường và Hạnh ngồi nói chuyện, hai ông Thưởng và Phước ôn nhau chuyện cũ, bia trải ra đầy bàn, có khi ông Thưởng ngủ lại dưới sofa một mình vì say. Ngày cuối cùng hai ông cùng say mềm dưới phòng khách, Hường lên phòng xếp lại tất cả đồ đạt cho ngày trở về. Sau khi tắm rữa sạch sẽ lên giường, Hường chỉ mặc một quần lót nhỏ và áo thun mỏng để ngủ, tối nay nàng biết ông Thưởng cũng chẳng lên đây nỗi. Tiếng cười của hai ông vẫn còn vang phía dưới. Đang thiu ngủ cửa phòng nàng hé mở một bóng đen chui vào, hắn khóa cửa phòng chặt lại, hắn lại ngồi bên nàng nhìn nàng đắm đuối, rồi đặt khẻ bàn tay trên bụng nàng xoa nhè nhẹ. Mở bừng mắt thật nhanh, Hường rùng mình, nàng không thể tưởng tượng được thằng Hoàng ngồi bên nàng. Một ngón tay hắn đề lên miệng ra dấu nàng im lặng.

Em con nho khong nhung ngay thang do - Truyen 18+

Em còn nhớ không những ngày tháng đó – Truyện 18+

Trên đường xa lộ xuyên bang nước Mỹ,ông Thưởng suy nghĩ miên mang.Chiếc xe vẫn lao vun vút 70 mươi đặm một giờ.Bên cạnh,Hường vợ ông ngủ thiêm thiếp,khuôn mặt thanh tú dể nhìn.Máy lạnh trong xe mát mẻ,nhưng bên ngoài mùa hè hừng hực nóng,xa những cánh đồng như chạy giựt lùi về sau.Phải mười tiếng nữa mới đến nhà người bạn.
Trên con đường từ Bắc xuôi Nam dài thăm thẳm, ông Thưởng lẩm bẩm: ” Phải tìm một ly cà phê” Trên bảng chỉ dẫn xa lộ phải còn mười dặm nữa mới đến trạm dừng chân có đầy đủ thực phẩm nước uống. Những xa lộ của nước Mỹ dài ngun ngút như vô tận, muốn dừng chân nghĩ ngơi đôi khi phải lái xe dài hai ba tiếng đồng hồ mới có trạm dừng, nhưng nếu khẩn cấp thì cũng có những trạm dừng nhỏ. Nước Mỹ rộng lớn vĩ đại, nên những phương tiện phục vụ người dân rất hoàn hão, không có những cảnh bóc lột trên những trạm dừng xe, không có những cảnh bán hàng tùy theo trên miệng những con buông, hay tùy tiện muốn bán sao cũng được như nhiều quốc gia khác, không có những cảnh sát của chính phủ hối lộ hay cưỡng quyền. Luật lệ quang minh bao giờ cũng làm cho một quốc gia tiến mạnh. Nếu bạn chạy quá tốc độ trên xa lộ, cảnh sát sẽ chận bạn lại và rất lịch sự gởi cho bạn một giấy phạt có khi lên đến bốn năm trăm đô. Nếu bạn không trả ư? dể thôi, tấm giấy phạt đó người ta không quên bạn đâu. Nếu có dịp phạm tội khác thì nó sẽ lòi ra, bạn sẽ phải trả tiền lời, bạn không trả ư? bạn sẽ không còn một cơ hội mua chịu bất cứ thứ gì trên nước Mỹ, và có khi bạn vào đếm lịch trong tù. Luật là luật. Chỉ có lập quốc hơn hai trăm năm mà nước Mỹ tiến vào bậc nhất nhân loại, vượt qua cả Âu Châu là những xứ mẹ đẻ của những người da trắng. Vì người dân xứ Mỹ đa số tuân theo và giữ gìn luật lệ do quốc hội dân cử đưa ra, từ thời những tay súng giang hồ lang thang trở về khu phố bụi bặm của dân chăn bò, như những phim mà bạn đã xem qua. Những kẻ tà đạo bao giờ cuối cùng nếu không bị bắn chết thì cũng vào nằm ấp.
Xe từ vào chổ đậu, Hường mở mắt ra hỏi:
“tới rồi hả anh?”
” Tới đâu, còn lâu lắm, vào chổ nghĩ tìm cà phê, em ăn uống gì không?”
“Xuống đi tiểu đã” Hường trả lời, hai người mở cửa xe bước ra.

Truyện 18+ Em còn nhớ không những ngày tháng đó

Truyen 18+ Em con nho khong nhung ngay thang do

Hơi nóng hắt vào mặt, Hường mặc một quần sọt Jeans ngắn ôm sát lộ đôi chân dài đẹp. Trời cho Hường có nhan sắc và thân hình khiêu gợi. Thì từ ngày xa xưa ấy mặc dù lớn hơn nàng mười hai tuổi nhưng ông Thưởng đã dùng mọi cách để chiếm nàng cho được, sau khi lấy nhau hai vợ chồng có hai con gái, bây giờ chúng nó đã vào đại học cả rồi. Ông Thưởng hơn 50 còn Hường vừa chớm 40 mươi. Tuy gần bốn mươi nhưng thân thể nàng còn nguyên vẹn những nét gợi cảm của đàn bà trái chín cây. Từ ngày xa nước qua đường vượt biên, định cư ở Mỹ đã lâu, nên tư tưởng hai người phóng khoáng cởi mở. Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, hai vợ chồng ngồi nhâm nhi ly cà phê. Từ lúc biết mình mang bịnh bất lực ông Thưởng chữa chạy thầy bà rất nhiều, thuốc thang đầy đủ, nhưng chứng bịnh không thuyên giảm. Có thuốc thì OK nhưng không thì đâu vào đó. Hường biết nhưng chẳng nói gì hay phàn nàn gì. Vì mặc cảm nên ông Thưởng rất chìu vợ, và sự ham muốn tình dục như những tảng băng ở Bắc cực, nên đầu óc ông bị xao động thường xuyên, khi nhìn thấy cô vợ vẫn còn hơ hớ.
“Còn bao lâu mới dến nhà anh chị Phước?” Hường hỏi.
“Cầu tám chín tiếng nữa” Thưởng trả lời.
“Chà! lâu dữ há!”

Phước là bạn thân của Thưởng từ bên Việt Nam, lúc hai người còn trong trung học. Sau qua Mỹ liên lạc được nên hai gia dình thường xuyên qua lại với nhau mạc dù ở rất xa. Năm vừa rồi vợ chồng Phước qua thăm vợ chồng Thưởng, năm nay đáp lại vợ chồng Thưởng qua Phước. Vợ chồng Phước có ba người con , hai trai một gái, thằng lớn nhất mười tám và nhỏ nhất mới lên mười , vì Phước lập gia đình trể nên con nhỏ hơn Thưởng.

VN88

Viết một bình luận