– Còn thằng Tám tài xế. Từ hôm ấy đến nay nó trốn biệt tam luôn. Mày có gọi về nhà bảo chị bếp nhắn nó lại không?
– Có tao có bảo con Sáu. Tao chỉ nói mơ mơ hồ hồ thôi. Nhưng thằng nhỏ mất dạng luôn. Tao nghi là tại mày quá. Tối hôm đó chắc mày hành hạ nó cả đêm nên nó sợ nó trốn là phải. Mày tham quá, phải an từ từ chứ gặp mồi là đớp ngấu nghiến làm sao bền được. Thế còn thằng nhỏ 18 của mày đâu?
– Gia đình nó gởi nó lên Đà Lạt học rồi, chán quá. Tối nay có mục gì không?Kép thì tao không thiếu, bỏ đi cũng chưa hết, nhưng tao chỉ thích mấy tên dễ sai bảo. Tao thích loại đàn ông chịu lụy vì đàn bà chứ không thích mấy thằng tỏ ra ta đây thân cao thước rưỡi làm chức này chức nọ. . Nghe tới đây, Lý Hoa không nhịn được cười. Nàng cười rũ rượi, cúi gầm đầu xuống mà cười. Vài ba thực khách ở bàn bên cạnh nhìn thấy Lý Hoa cười như điên thì ngạc nhiên nhìn nàng. Thu vội gọi bồi tính tiền rồi kéo Hoa ra xe. Ra đến xe, Thu đề nghị:
– Tao có biết hai thằng trạc tuổi mình. Tụi nó mướn chung một cái apartment ở đường Calmette. Cả hai đều độc thân, không đẹp trai lắm, nhưng là loại đàn ông có học thức, rất nịnh tao mỗi khi gặp tao. Duy có điều tụi nó có dễ bảo với mình trên giường hay không lại là chuyện khác vì tao chưa xài hai thằng đó bao giờ. Mày có muốn bắt tụi nó đi nhảy rồi sau đó tùy cơ ứng biến cho qua đêm nay không? Lý Hoa gật đầu đồng ý. Thu lái xe về Cửu Long để gọi điện thoại hẹn kép và để trang điểm, thay quần áo. Thành và Trọng đến building Cửu Long vào lúc 9 giờ tối. Hai kép này thuộc loại con nhà khá giả, có đi Tây học. Hiện làm cho hãng xuong con sò. Cả hai đều từ chối lấy vợ mặc cho gia đình chửi rủa. Đi làm về là cả hai đi với đào đến khuya, đêm nào cũng như đêm nào. Trọng được người quen giới thiệu với Thu. Chàng đã có dịp nhảy với Thu tại một party. Thấy Thu đẹp lộng lẫy nhưng có vẻ kiêu kỳ nên chàng hơi ngại không dám mở miệng tán tỉnh. Chàng dắt Thành là bạn ở chung nhà và là đồng nghiệp đến giới thiệu với Thu, mục đích là để Thành dọ dẫm đường đi nước bước hộ. Gặp đường có gài mìn thì Thành ráng lãnh đủ. Chuyện này chứng tỏ Trọng thuộc loại người tính toán, biết lợi dụng người khác. Còn Thành thì trái ngược hẳn, chàng thuộc loại phổi bò, thẳng như ruột ngựa. Ngay từ lúc đầu gặp Thu, Thành đã chóa mắt vì sắc đẹp của Thu. Nhưng chàng cũng hơi e dè vì chàng biết đàn bà đẹp hay chứng lắm. Chàng có dọ hỏi về Thu thì được giới n chơi cho biết nhiều chuyện về Thu và họ bảo “Thôi tạm quên cái món đó đi. Khó khan lắm, hách lắm!”. Nếu nàng đã biết số điện thoại của toa rồi mà nàng chưa gọi cho toa thì có nghĩa là toa không được nàng tuyển chọn. Vậy cứ ráng chờ, đừng có mon men lại gần. Tối nay nghe điện thoại reo, Trọng bắt điện thoại lên. Khi biết là Thu Trọng hỏi dọ dẫm:
– A, người đẹp. Lâu quá không gặp lại. Thu định hỏi tôi hay gặp Thành? Chắc là gọi nó, tôi làm sao có diễm phúc được người đẹp gọi, có phải vậy không?. Nói xong Trọng cười ròn.
– Gọi cả hai. Bữa nay Thu có một bạn gái đến chơi. Tụi này định đi Arc-En-Ciel. Xong sang bên Grande- Monde n. Vậy hai người có bằng lòng đi hộ tống tụi này không? Trọng cười, nói nịnh:
– Được hộ tống một người đẹp nhất Sài Gòn như Thu thì làm sao mà từ chối được. Chuyện ngàn nam một thửơ. Thế định mấy giờ thì bọn này tới đón đây?
– Chín giờ. Nhớ nghe. Thôi để lát gặp sẽ nói chuyện nhiều. Cúp đây. Thành vừa từ nhà tắm ra hỏi ai đấy. Trọng thuật lại đầu đuôi. Thành reo lên:
– Vậy là tối nay bọn mình có mục rồi. Khoái quá!Sao bỗng dưng bà ấy lại gọi tụi mình thế nhỉ. Nghe nói bà ấy có hàng tá kép đẹp trai kia mà. Vậy là đêm nay tụi mình nhảy chết thôi. Xong rồi dụ dỗ mục khác, liệu có được không? Trọng chề môi:
– Mày đừng tưởng bở. Tụi nó cần kép đi hộ tống để trả tiền dancing, tiền an chứ dễ gì dụ dỗ tụi nó. Có tụi nó dụ dỗ mình thì có lý. Tao lỡ nhận lời rồi chẳng lẽ gọi lại từ chối, chứ thật ra tao hơi ngại con nhỏ Thu. Ai cũng biết nó thuộc loại dâm đãng số một nhưng nó thích thằng nào thì thằng đó được hưởng. Gặp đứa nó không thích mà cứ xáp lại tán tỉnh, nó quạt ngay vào mặt giữa công chúng, xấu hổ đến độn thổ mà trốn, tao ngại lắm. Thành nghe Trọng khai xấu về Thu, chàng cũng hơi chột dạ. Con nhỏ đó ghê lắm chứ vừa gì. Nhưng nghĩ cho cùng hôm nay cũng là chuyện vui, mất ít tiền thì có sá chi. Nghĩ vậy chàng thúc giục Trọng sửa soạn áo quần. Chàng dụ Trọng:
– Nếu mày ngại chi thì tao sẽ làm đầu tàu đêm nay, bữa khác tới phiên mày. Mình phải tỏ ra anh hùng chứ. Chưa đánh trận nào đã cuốn gói chạy dài à?Nó đã khó khan mình phải áp dụng chiến thuật:” Chỉ nen chơi thôi rồi đưa nó về, phớt tỉnh Ăng lê không thèm tán tỉnh, dụ dỗ gì cả xem tụi nó phản ứng ra sao? Trọng nghe Thành thuận chi hết đếm nay thì đồng ý ngay. Lý Hoa quan sát hai kép này một cách kín đáo. Không đẹp trai, nhưng cũng tàm tạm. Cả hai đều an mặc chải chuốt, áo quần đều thuộc loại đắt tiền cả. Trọng lái xe, Thành ngồi dang sau với Lý Hoa, Thu ngồi dang trước, Thành kể chuyện vui khiến Lý Hoa cười lên hinh hích. Thu có vẻ nghiêm nghị nên Trọng cham chú vào việc lái xe. Khiêu vũ trường Arc-En-Ciel hôm nay thật đông khách. Có lẽ vì là ngày cuối tuần. Thu nhảy với Trọng, Thành nhảy với Lý Hoa. Và họ đổi đào kép sau một vài bài. Lý Hoa thuộc loại dễ dãi thấy hai anh này có vẻ lịch sự nên nàng vui vẻ lắm. Nàng nghĩ nếu đêm nay một trong hai người đề nghị với nàng thì nàng sẽ cho, không biết ý Thu ra sao? Về phần Thu thì nàng cũng nói chuyện vui vẻ nhưng trong thâm tâm thì không thích hai anh chàng này. Thu biết Trọng muốn tán tỉnh nàng nhưng ngại ngùng sao đó nên không dám ngỏ lời. Còn Thành thì tỏ ra cởi mở hơn, nhưng cũng chưa tán nàng câu nào. Thấy cả hai gã không gã nào san đón ráo riết nên tự ái của Thu bị thương tổn đôi chút. “Đã vậy thì đêm nay thà mình về ngủ với con Hoa còn hơn. Bọn mi không quỵ lụy thì việc gì ta cho”. Thu lấy quyết định ngay khi chưa rời vũ trường. Tuy nhiên nàng nói thầm:tên Thành có vẻ được hơn tên Trọng. Nếu ngày nào đó mình kẹt kép mà muốn chơi thì sẽ gọi Thành. Còn tên Trọng nếu Lý Hoa nó ưng thì phát cho nó. Nàng càng thiên về Thành hơn khi thấy cả hai chầu tiền nước ở vũ trường và tiền n ở Gran- Monde đều do Thành trả. Trọng ngồi tỉnh bơ khi Thành móc bóp. Thu rất ghét những ông có máu kẹo mạch nha nên càng cho Thành thêm điểm. Ăn xong Trọng rủ về nhà của hai chàng ở đường Calmette đánh phé ba đồng cho vui nhưng Thu gạt đi. Nàng nháy mắt cho Lý Hoa rồi bắt Thành lái xe đưa về building Cửu Long. Vừa vào phòng Lý Hoa đã hỏi ngay:
– Sao mày không chịu về nhà tụi nó đánh phé, có vậy tụi nó mới có cơ hội xin xỏ mình chứ. Tụi nó không còn trẻ như thằng Tám nhưng tao nghĩ xài tạm đêm nay cũng được. Còn hơn chỉ có hai đứa mình ôm nhau ngủ. Thu nhún vai:
– Mày dễ dãi với bọn chúng quá đâu được. Hèn chi mày cho tên Chín Tùng làm xả láng. Tao thì hơi khác. Tao khó khan lắm. Thà là như thằng Tám thì tao thích vì mình trọn quyền hành hạ nó và xem nó như món đồ chơi. Còn đã là kép thì phải quỵ lụy tao và tình nguyện làm nô lệ dù chỉ là nô lệ một đêm. Bảo gì thì làm nấy, có phải thức suốt đêm cũng phải thức để phục vụ tao.
– Làm sao mày biết được tụi nó không quỵ lụy mày. Đã có dịp nào để chúng bày tỏ đâu.
– Thì cứ để đó. có mất đâu mà sợ. Nếu tụi nó gọi và mời mình đi chơi nữa, lúc ấy mình sẽ tính. Tao nghĩ hai đứa nên chay tịnh đêm nay. Sáng hôm sau là ngày chủ nhật, Thu rủ Hoa đi ăn sáng ở tiệm mì cây nhãn Dakao rồi về LaPagode uống cà phê. Đang ngồi quậy đường vào tách cà phê, bỗng Thu la lên:
– Anh Tâm! Lâu quá mới gặp. Vào đây. Người mà Thu vừa gọi tên là một gã để râu quai nón, cao lớn, vừa từ ngoài đường bước vào. Thu giới thiệu:
– Đây là Lý Hoa, Bạn em, còn đây là anh Tâm, dược sĩ. Tâm vào trạc 34 hay 35 tuổi, ăn mặc kiểu thể thao. Vừa ngồi xuống chàng nói nhanh:
– Anh vừa từ Huế vào đây được hai ngày. Định đi tìm em thì lại gặp em ở đây, may quá. Thế nào, cô em gái của anh, dạo này làm ăn ra sao.
– Cũng bình thường thôi. Còn anh nhà thuốc tây của anh ở Huế có phát đạt không? – dễ chịu lắm. Còn cô bạn em đây. . .
– Dạ, em tên là Hoa. Anh cứ gọi tên cho tiện.
– Tôi định nói cô em họ của tôi có một bạn gái đẹp quá. Lúc nãy khi mới bước vào đây tôi đã choáng người vì nhìn thấy sắc đẹp của cô, à của Hoa.
Lý Hoa nở mũi vì được khen:
– Chắc anh nói chơi cho vui vậy thôi chứ Hoa mà đẹp ở chỗ nào. Dù sao cũng cám ơn anh đã khen.
Thu cười lên khanh khách:
– Ông anh họ của tao có bằng cấp về khoa nịnh đầm đấy Hoa ạ. Mà là nịnh đầm thứ thiệt ở bên Tây. Anh Tâm đã đi du học nhiều năm ở bên Tây, lấy bằng dược sĩ ở bển. Và Thu quay sang Tâm bĩu môi:
– Anh vẫn giữ tật nịnh tất cả bạn gái của em. Còn em thì anh chẳng thèm nịnh lấy một câu bao giờ. Tâm cười xòa:
– Em thì đẹp nhất nước rồi, có khen cũng bằng thừa. Vả lại anh đã khen và nịnh em từ lúc em 16 tuổi, anh nghĩ chắc em đã nhàm tai vì những lời nịnh bợ của anh. Thu cười tít mắt, liếc Tâm rồi nói: – Biết thế ngày xưa em đã hành anh thật kỹ, cho anh chết lên chết xuống để bây giờ anh không còn được ngồi đây mà nịnh bợ đàn bà. Tâm cũng nhìn Thu một cách tình tứ. Chàng vẫy tay gọi bồi cho bánh mì croissant và cà phê. Thu hỏi:
– Anh vào Sài Gòn chơi bao lâu?
– Chắc là lâu. Vì anh dự định mở thêm một dược phòng nữa ở đây. Còn nhà thuốc ngoài Huế anh sẽ giao cho một người bạn quản trị. Nếu tìm ra địa điểm tốt anh sẽ xúc tiến ngay việc thuê nhà, đặt hàng ở các hãng bào chế. Khi nào nhà thuốc khai trương anh sẽ ở lại đây luôn, tháng tháng ra Huế một lần để tính sổ sách mà thôi.
Thu reo lên:
– Thế thì hay quá nhỉ. Anh và em sẽ gặp nhau thường hơn và còn chuyện ly dị của anh đã dứt khoát chưa?
– Xong rồi, bây giờ anh hoàn toàn tự do. à, hôm nay em và Hoa có hẹn hò với ai chưa. Nếu không có hẹn với ai thì anh xin mời cả hai đi chơi hôm nay. Em Thu vẫn ở building Cửu Long đấy phải không?
– ừ, em vẫn ở đó. Tụi mình đi loanh quanh mua sắm vài thứ rồi đi Thủ Đức và Biên Hòa chơi. Tâm tiếp theo:
– Tối về, thay quần áo xong bọn mình đi ăn cơm Tây ở nhà hàng Guillaume Tell rồi đi nhảy. Thu cười tít, liếc Tâm: – Đến đó là hết mục rồi à? Chương trình của anh phác họa xem ra không có đoạn hậu. Tâm cũng cười tình với Thu: – Để em đưa Hoa về nhà đã sau đó anh em mình bàn việc nhà sau. Thu chỉ Hoa rồi nói với Tâm: – Hoa giận chồng, đến ở chung với em từ nửa tháng nay rồi, còn đưa nó về đâu nữa. – Thế à. vậy sau khi ở vũ trường về anh đưa Hoa và em về nhà anh, hay em muốn về building Cửu Long tùy ý. ở Biên Hòa về. Tâm đưa Thu và Hoa về Cửu Long, hẹn sẽ gặp lại để đi ăn, đi nhảy. Từ sáng đến giờ Lý Hoa rất thắc mắc về sự thân mật, lả lơi giữa Tâm và Thu. Họ là anh em họ thật không? bây giờ là lúc nàng phải hỏi cho rõ. Nghe Lý Hoa hỏi. Thu kể hết không dấu diếm: – ảnh là anh họ tao thật đó mày. Bà con xa thôi chứ không phải anh em chú bác hay anh chị em bạn dì. – Nhưng theo tao nhận xét thì giữa mày và ảnh có sự giao du thân mật. Thu cười ròn: – Đúng, mày có óc nhận xét đấy. Giao du thân mật ấy quá đi chứ lại. Này, nói cho biết chính ảnh là người đã phá trinh tao, lúc tao mới 17 tuổi. – Trời đất! Rồi gia đình mày không ai hay biết gì sao? Hai đứa làm sao qua mặt mọi người? Thu kể lại cho Hoa nghe: – Thật sự thì Thu cũng chẳng rõ giữa nàng và Tâm có liên hệ huyết thống ra sao. Nghe nói là bà con xa lắc xa lơ. Sở dĩ Tâm và nàng gặp gỡ nhau thường xuyên là vì hai nhà ở sát vách với nhau. Tâm được ba mẹ Thu giao phó việc kèm học cho nàng. Cho nên chẳng ai nghi ngờ hay để ý sự quấn quýt giữa nàng và Tâm. Thu yêu Tâm từ lúc nàng mới 15 tuổi. Mối tình đầu những lúc ngồi nghe Tâm giảng bài trong phòng học của nàng, Thu thường cố ý đụng chạm vào Tâm. Những lúc như thế nàng cảm thấy như có một luồng điện chạyvào người nàng khiến nàng lâng lâng. Những lúc biết rõ nhà không có ai ngoài nàng và Tâm ngồi học trong phòng thì Thu tiến xa hơn. Nàng kéo ghế ngồi sát vào Tâm, cố ý thở vào má Tâm.