Suốt chuyến bay Hà hầu hạ chăm sóc cho Linh rất chu đáo, từ miếng ăn, nước uống đến chai dầu thoa khi nàng mệt, cởi giày cho nàng, rồi mang lại giày cho nàng. Linh thản nhiên sai bảo chàng như nữ hoàng ra lệnh cho tôi tớ. Cả chuyến bay đều ngạc nhiên, nhiều anh chàng nhìn nàng đầy uớc muốn được như Hà. Họ đến một khách sạn sang trọng nhất của Hà nội vào buổi chiều. Hà thuê hai phòng. Nhìn cách chàng khúm núm trước Linh, các cô lễ tân hỏi nàng về quan hệ của hai người. Linh nhìn Hà, cười đầy ngụ ý. Chàng vội vàng quỳ mọp xuống ngay trước quầy lễ tân, giọng run run: – Kẻ nô lệ kính mời nữ hoàng lên phòng nghỉ. Linh cười, nhìn các nhân viên lễ tân, thản nhiên bước qua đầu Hà đi vào thang máy trước ánh mắt ngỡ ngàng của các cô lễ tân. Đưa vali cho nàng vào tận phòng, Hà lăng xăng đi pha nước cho nàng. Linh ngồi dựa lưng vào ghế bành cạnh bàn uống nước, nở nụ cười cao sang nhìn anh chàng giám đốc lăng xăng xớ rớ. – Còn gì không anh, sao anh không về phòng ? – Linh cất tiếng hỏi nhẹ nhàng, tròn mắt nhìn Hà đầy ngạc nhiên. – Anh đang đợi câu trả lời của em – Hà bước lại, quỳ xuống trước mặt Linh, giọng run run, nài nỉ. – Câu gì vậy anh – nàng nhìn Hà giả vờ không biết, hỏi lại – mà sao anh không ngồi chơi lại quỳ mọp thế ? – Linh cười khúc khích hỏi tiếp. – Em quên mau thế – chống hai tay dưới đất, Hà nhìn Linh cầu khẩn – anh van xin em trong chuyến đi này cho anh được làm nô lệ cho em, em là nữ hoàng xinh đẹp, anh xin được hầu hạ em chu đáo, làm trâu ngựa cho em – giọng Hà run rẩy, lập bập, đầu cúi mọp sát đất, sát bàn chân Linh . – Sao vậy, sao giám đốc lại làm nô lệ cho nhân viên ? – Linh nhấc bàn chân phải trắng hồng lên, vắt qua gối chân trái, rồi xoa xoa vào mái tóc Hà. – Dạ, bởi vì …. – Hà run quá không nói được. – Bình tĩnh đi giám đốc – nàng cười khanh khách, dùng gót chân nhịp nhịp trên đầu Hà. – Dạ thưa, vì được em dùng bàn chân ngọc ngà xoa đầu nên anh mừng quá. Chuyến công tác này anh chỉ làm giám đốc, em làm thư ký giám đốc khi họp hành, làm việc với đối tác; thời gian còn lại chỉ có nữ hoàng và nô lệ – Hà ráng hết sức để nói cho rành rọt. – Ha ha ha – Linh phá lên cười, đứng dậy, dùng ống quần trắng quẹt qua đầu chàng, bước qua đầu chàng đến đứng bên cửa sổ – thế giám đốc sẽ làm gì để hầu hạ cho nữ hoàng nè – nàng hỏi giọng đầy nũng nịu. – Dạ muôn tâu – Hà lết hai gối đến sau lưng nàng, cúi mọp đầu giữa hai gót chân Linh, sung sướng vì niềm ao ước đã được toại nguyện – nô lệ xin làm tất cả mọi điều nữ hoàng sai khiến. – Nói cụ thể đi – Linh xoay người lại, ngồi nhẹ vào cửa sổ, nhìn Hà mọp đầu dưới ngón chân, giọng nàng như mệnh lệnh. – Dạ muôn ….muôn …. – Hà run quá không nói được. – Nói đi – Linh ra lệnh nhắc lại – xong nàng thản nhiên bước qua đầu chàng, nhẹ nhàng thanh thoát đến trước cửa toilet. – Muôn tâu …. tâu …… nữ hoàng …..- Hà bò theo lập bập. – Thôi hãy về phòng đi – Linh lại nhoẻn miệng cười, dừng lại trước cửa toilet, lấy ngón chân nhéo nhẹ tai Hà đang quỳ mọp trước chân – sau khi ăn tối xong ta sẽ gọi, bây giờ ta đi tắm. – Nô lệ xin được vào toilet tắm cho nữ hoàng – lấy hết can đảm Hà lên tiếng. – Ha ha ha – nàng pha lên cười to – thế sao khi nãy không nói, thôi về phòng đi chờ lệnh gọi của ta – nói xong nàng bước chân vào toilet đóng cửa lại, bỏ mặc Hà quỳ mọp trước cửa. Hà vẫn quỳ mọp trước cửa khi nàng tắm bên trong. Nhìn lén qua lớp cửa, Hà thấy thấp thoáng cảnh nàng cởi áo dài, treo lên móc, rồi cởi quần dài đến quần lót, treo lên móc. Hà ao ước được làm những chuyện đó. Chàng sẽ đội quần dài trắng, quần lót trên đầu, sẽ úp mặt vào háng nàng hôn hít mùi thơm ngai ngái cúa lồn nàng trước khi nàng tắm. Nghe tiếng nước chảy Hà thèm được quỳ trước háng nàng, ngửa mặt lên hứng những giọt nước nhễu xuống từ lồn nàng, được le lưỡi liếm lồn nàng. Bên trong, Thùy Linh nhìn thấy dáng Hà đang quỳ trước cửa, nàng tinh nghịch dựa lưng vào vách trong, ễnh háng ra cửa mà dùng vòi xịt nước rửa lồn. Nàng còn tinh nghịch hắt những giọt nước rửa lồn về phía cửa. Mái đầu và khuôn mặt chàng chỉ còn cách lồn nàng có một cái cửa. Tắm xong, lau cho khô người, không mặc đồ lót, nàng khoác một chiếc khăn choàng mỏng dài từ ngực đến trên đầu gối, mở cửa toilet, dừng lại một lát nhìn giám đốc Hà mọp đầu sát chân cửa, rồi thản nhiên bước qua đầu chàng. Những giọt nước còn sót lại trên gót chân, bàn chân nhễu lên đầu Hà. Khi bước một chân qua đầu, nàng cố ý dừng lại một chút, nhún nhẹ một cái, có mấy giọt nước từ trong đùi hay mông hay từ trong lồn nhễu liên tục xuống cái đầu đang run rẩy tội nghiệp nhưng đầy sung sướng của anh chàng giám đốc Hà. Nàng bước nhẹ nhàng lại chiếc giường nệm trắng tinh. Giám đốc Hà quỳ hai gối lết theo sau, nhìn lén đôi mông trắng phau hiện rõ mồn một trong làn vải mỏng của chiếc khăn choàng, Hà nhắm mắt tưởng tượng một ngày được dụi mặt được liếm vào nơi linh thiêng đó. Linh giả vờ khép nép ngồi xuống giường, gác chân chữ ngũ, để lộ hai bắp chân trắng phau trước mặt Hà. Chàng giám đốc lại có dịp mơ ước được cúi đầu lên nệm cho Linh ngồi lên khi nàng vén khăn đưa mông xuống giường. Hình như Linh đọc được suy nghĩ của chàng. Nàng tự nhiên sai chàng dâng nước cho uống, rồi nhẹ nhàng nhìn chàng đang mọp gối: – Giám đốc quỳ nhiều có đau gối không ? Thôi đứng lên đi. – Dạ, không dám, được quỳ dưới chân nữ hoàng là niềm hạnh phúc của tôi tớ này – Hà vẫn lập bập khi tâu trình. – Anh có biết khối chàng van xin được quỳ dưới chân em không ? – Linh hỏi lại rồi cười nhè nhẹ. – Dạ biết – Hà sợ sệt trả lời – cầu xin nữ hoàng chiếu cố cho nô lệ được quỳ mãi dưới chân nữ hoàng. – Vì chàng là giám đốc của em – nàng lại giả vờ ngây thơ hỏi lại làm cho Hà càng hạnh phúc càng run rẩy. – ………. – Hà run quá, chàng cúi đầu lạy nàng như tế sao – xin được làm trâu ngựa cho nữ hoàng. – Làm trâu ngựa – nàng cười to – Thế giám đốc có biết giặt áo dài quần trắng không ? – Linh hỏi làm Hà bất ngờ, dụi đầu sát chân Linh, miệng lí nhí làm Linh phải nhắc lại. – Muôn tâu nữ hoàng – Hà mạnh dạn hơn – nô lệ xin được giặt áo dài quần trắng cho nữ hoàng, xin được giặt quần …..- nghe đến đây Linh lấy bàn chân thơm tho trắng xinh chặn miệng Hà lại. – Thế nhà ngươi vào toilet giặt cho ta bộ áo dài ta mới thay – Linh ra lệnh – nhưng nhớ chỉ giặt bộ áo dài thôi và chỉ giặt mà thôi, không được làm gì khác, vi phạm sẽ bị trừng trị – nàng ra lệnh nhưng giọng nhẹ như gió thoảng càng làm cho Hà sợ hơn. Hà ngoan ngoãn đứng lên vào toilet. Linh nằm trên giường xem tivi. Chiếc áo dài hồng nhạt được móc trên tường bên cạnh chiếc quần trắng tinh, chiếc quần lót màu trắng có ren, chiếc xu chiêng cũng màu trắng. Giám đốc Hà run rẩy cầm chiếc áo dài, rồi đến chiếc quần dài trắng tinh. Một mùi thơm ngai ngái thoảng qua khi chàng cầm quần dài. Hà ngất ngây nhưng chỉ dám hít nhè nhè vì sợ Linh nằm bên ngoài nghe thấy và cũng không dám đưa mũi vào gần đáy quần. Chàng không biết đó là mùi của quần dài hay quần lót treo bên cạnh. Nhưng không sao, đấy vẫn là mùi của háng nàng của lồn nàng, Hà nghĩ thầm, mình tranh thủ hít được lúc nào hay lúc nấy. Ngồi giặt nhưng chàng giám đốc tội nghiệp cố ý dựa lưng vào tường để cho chiếc quần lót của nàng treo ngay trên đầu mình. Vừa giặt Hà vừa ao ước, nhiều lúc muốn liều úp mặt vào đáy quần dài trắng nhưng không dám. Trong khi Hà giặt quần, Linh nằm dài trên giường xem tivi, thỉnh thoảng thản nhiên gọi giám đốc ra sai bảo, lúc thì rót nước lúc thì chỉnh kênh tivi, lúc thì chỉnh nhiệt độ máy lạnh ….. Hà phải lăng xăng chạy ra chạy vào, anh chàng sung sướng ra mặt và luôn luôn giữ đúng lễ nghĩa với nữ hoàng: luôn luôn quỳ mọp trước nữ hoàng. Nàng luôn cười mỉm ra chiều ban phát cho Hà làm chàng càng hạnh phúc vì được hầu hạ nàng. Giặt quần áo dài xong ra khỏi toilet, Hà đến chân giường quỳ mọp xuống chờ Linh sai khiến. Chờ lâu một hồi không thấy nàng lên tiếng, Hà bạo dạn ngước đầu lên nhìn, thì ra nàng đã ngủ thiếp đi. Hà được quỳ sát chân Linh, nhìn lén thỏa thích tấm thân ngà ngọc ẩn hiện dưới làn vải mỏng. Hà biết như vậy là phạm thượng với nữ hoàng nhưng anh chàng vẫn liều lĩnh. Rất tiếc là Linh nằm nghiêng xoay mặt vào vách nên Hà chỉ nhìn thấy bờ vai và cặp chân trần; lưng và làn mông thì ẩn hiện. Chàng giám đốc mon men quỳ sát chân giường, cúi mặt gần vào lớp vải che đôi mông nhưng do Hà run quá nên thở hơi mạnh hay là Linh giả vờ ngủ, nàng cựa nhẹ làm Hà một phen hú vía cúi rạp đầu sát đất. Một hồi sau thấy Linh lại thở đều, Hà lại bạo dạn nhưng lần này chàng đưa mũi vào dưới gót chân. Có lẽ nàng ngủ say hay nàng biết nhưng vẫn nằm yên để xem thử anh chàng giám đốc của nàng làm gì ? Hà run rẩy hít nhè nhè nhưng chỉ dám để mũi xa xa không dám cúi mặt quá gần. Hà hít từ từ mui thơm của gót chân Linh, từ từ lên bắp chân rồi đùi nàng. Hà sung sướng làm sao, hạnh phúc làm sao, anh ao ước được hôn được liếm vào làn da tuyệt đẹp của Linh. Nhưng tất cả vẫn chỉ là mơ ước. Khi mũi chàng lên trên đùi một chút, đến ngay điểm giao nhau của làn da trần và lớp vải, chàng giám đốc tính liều mạng dụi mắt vào đít nàng mà liếm mà bú đít bú lồn rồi ra sao thì ra nhưng lại run sợ hơn và hoàn toàn không dám. Hà nghĩ thôi từ từ ráng van xin ráng hầu hạ Linh rồi sẽ được Linh chiếu cố ban phát cho ân huệ được liếm lồn bú đít. Hình như nàng biết được ý nghĩ của chàng nên Linh cựa mình làm cho Hà hốt hoảng mọp đầu sát chân giường. Lần này nàng thức giấc hẳn và lên tiếng gọi Hà. – Muôn tâu nữ hoàng, kẻ nô lệ quỳ suốt dưới chân giường từ chiều đến giờ đợi nữ hoàng sai bảo – Hà run rẩy nói. Linh ngồi dậy, nhìn Hà mọp sát dưới chân giường, nàng lấy bàn chân xoa đầu chàng khen giỏi. Hà lạy tạ Linh như nô lệ lạy nữ hoàng trước ngai vàng. Rồi Linh sai chàng giám đốc của mình đem dép lại mang cho mình. Hà xin Linh được cõng Linh vào toilet rửa mặt nhưng nàng mỉm cười, bước qua đầu Hà vào toilet, đồng thời nói nhỏ nhẹ: – Thôi anh về phòng thay đồ tắm rửa rồi đi ăn tối. Tối nay anh có nhiều việc phải làm đấy. Hà sung sướng ngoan ngoãn về phòng. Anh không biết sẽ làm những việc gì nhưng rất hạnh phúc. Thế là buổi chiều đầu tiên Hà đã được phục vụ nữ hoàng, được giặt áo dài quần trắng cho Linh – nữ hoàng anh tôn thờ, được hít cho dù chỉ xa xa cái mùi thơm của háng nàng của lồn nàng. Hà nóng lòng chờ đợi đêm nay.Suốt bữa cơm tối giám đốc Hà hồi hộp chờ đợi đêm nay được phục vụ nữ hoàng Thùy Linh. Chàng hớn hở ra mặt. Linh biết được suy nghĩ của anh chàng giám đốc nên hay nhìn Hà tủm tỉm cười. Nhưng đôi khi thấy Hà vui hơi quá, nàng làm bộ nghiêm mặt lại nhìn Hà làm cho chàng sợ quá cúi đầu xuống như van xin tha thứ. An tối xong về đến cửa phòng Linh, thấy Hà còn sớ rớ chưa chịu đi thẳng về phòng mình, nàng hỏi: – Còn chuyện gì nữa anh, sao anh không về phòng ? – Nô lệ đang chờ đợi để phục vụ nữ hoàng đêm nay – Hà quỳ mọp sát chân nàng. – Về đi, chờ ta gọi – Linh cười nhẹ mở cửa bước vào phòng, dập cửa lại trong khi chàng giám đốc còn quỳ mọp trước cửa. Hà lủi thủi đứng lên về phòng. Các cô phục vụ của tầng khách sạn ngạc nhiên hỏi chàng có chuyện gì vậy, Hà trả lời nữ hoàng đang giận và trừng phạt anh. Các cô cười tủm tỉm bỏ đi. Hà tắm rửa nhưng luôn ngóng tai chờ điện thoại của Linh. Chàng lo sợ nếu không quỳ trước mặt nàng kịp thời sẽ bị nàng từ chối không ban phát cho được hầu hạ nàng. Chàng đợi đến gần nửa đêm, buồn ngủ quá nhưng không dám nằm sợ ngủ quên, chỉ ngồi rồi đi qua đi lại. Hà muốn ra quỳ trước cửa phòng Linh để đợi nhưng như vậy không nghe được điện thoại trong phòng. Cuối cùng Hà quỳ trước bàn điện thoại, hy vọng có thần giao thích cảm làm cho Linh nhận biết được và gọi chàng. Nhưng mỏi quá chàng giám đốc đáng thương quỳ gục đầu trên bàn điện thoại ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ chập chờn Hà thấy mình được dụi mặt vào háng Linh, Linh nằm dựa ngửa trên ghế bành, dùng chiếc quần lót thỉnh thoảng quất vào đầu Hà trong khi chàng quỳ gối chống hai tay dưới đất le lưỡi liếm l*n. Hà sung sướng hạnh phúc tột cùng. Bất chợt tiếng điện thoại làm Hà giật bắn người, tiếc hùi hụi giấc mơ. Lúc này đã hơn 12 giờ đêm. – Giám đốc có rảnh không, sang phòng em nhờ tí việc – giọng Linh trong điện thoại như nhỏng nhẻo. – Dạ ….- Hà mừng quýnh không nói nên lời – nô lệ xin có mặt ngay lập tức. Hà chạy nhanh đến cửa phòng Linh nhưng vẫn còn đóng. Anh quỳ xuống, gõ cửa và lên tiếng nhưng chờ khá lâu mới nghe tiếng chân nhẹ như gió thoảng ra mở cửa. Trước mặt Hà, trong ánh sáng phòng ngủ nhẹ nhẹ hắt ra, Linh lộng lẫy và vô cùng xinh đẹp hiện ra với một chiếc váy mỏng tang màu hồng nhạt, dài đến gối, đi chân trần. Nhìn chàng giám đốc của mình đang mọp đầu dưới chân, run lẩy bẩy như một con chó, nàng nhẹ nhàng bước rộng hai chân ra. Hà thông minh hiểu ý, từ từ dụi mái đầu với mớ chữ nghĩa của một thạc sĩ, từ từ bò chậm chậm qua háng Linh. Hà ao ước được bò qua bò lại hàng trăm lần, ao ước được ngẩng đầu cao hơn nữa để chạm được đến háng nàng nhưng Linh đã đóng cửa bước vào. Nàng sai Hà dựng gối cho cao hơn một chút. Linh ngồi dựa lưng trên giường, vắt chân qua gối nhâm nhi từng ngụm nước cam do Hà pha dâng lên trong khi chàng giám đốc vẫn quỳ mọp run rẩy dưới chân. – Em muốn nhờ anh lau chân rồi xoa bóp chân cho em, không có ai phục vụ em khó ngủ quá, có được không anh ? – nàng giả vờ hỏi, giọng nhỏ nhẹ. – Dạ, muôn tâu nữ hoàng, nô lệ chờ đợi cả đêm nay để được hầu hạ nữ hoàng – Hà run lập bập – còn gì là hạnh phúc cho nữ hoàng này . – Còn gì hạnh phúc hơn sao ? – Linh cười khúc khích – anh là xếp của em mà, nói vậy em ngại lắm, em còn tính nhờ anh nhiều chuyện nữa mà, được không ? – Linh nhìn Hà nhoén miệng cười. – Dạ …………- chàng run quá không nói được nhưng nàng đã lấy bàn chân đạp dí đầu chàng sát đất không cho nói nữa. Hà ngoan ngoãn đi pha thau nước ấm có thêm một chút tinh dầu thơm. Chàng chạy về phòng mình lấy khăn mặt theo yêu cầu của nàng. Hà sung sướng quỳ xuống, nâng bàn chân Linh lên, dùng khăn mặt của mình lau nhè nhẹ từng ngón chân, đến bàn chân, mu bàn chân, rồi bắp chân đến đầu gối thì dừng lại. Chàng ngước nhìn Linh van xin khi chạm đến làn vải của váy. Linh nhẹ nhàng lắc đầu. Hà hiểu ý dừng lại chuyến sang lau chân còn lại. Chưa bao giờ chàng được hạnh phúc này. Làn da nàng trắng hồng, một mùi thơm thoảng qua của da thịt con gái, Hà muốn dụi mặt vào hôn, mút từng ngón chân nhưng làm sao dám. Lau rửa xong, Hà ngơ ngác không biết làm sao cho mau khô khi Linh hỏi đến. Linh ra hiệu cho Hà cúi đầu sát đất, rồi dùng hai tay nâng hai bàn chân nàng lên đặt trên đầu, nàng lau chân trên mái đầu thạc sĩ cho đến khô. Hà sợ nàng giận lắm nhưng Linh mỉm cười bao dung làm chàng giám đốc lạy nàng như tế sao. Rồi nàng nằm dài xuống giường cho Hà xoa bóp chân. Hà sướng rân người khi được chạm vào làn da nàng. Anh ước gì làn môi anh được diễm phúc như bàn tay. Hà xoa bóp từ dưới lên trên như khi lau nhưng cũng chỉ đến đầu gối thì dừng. Linh nằm nghiêng qua nghiêng lại, lim dim thưởng thức sự phục vụ của chàng giám đốc. Đôi lúc hơi nhột nàng cười khúc khích làm cho Hà sợ quá không biết chuyện gì mọp đầu sát chân giường, miệng van xin rối rít. Đêm đã khuya nên nàng ra lệnh cho Hà về phòng ngủ. Trước khi chàng giám đốc đáng thương lạy tạ nàng lui ra, Linh nói – Em nhờ anh một việc nữa được không ? – Tôi tớ xin hầu hạ nữ hoàng mãi mãi – Hà quỳ dưới chân, nói như van xin. – Anh vào toilet lấy cái khăn choàng khi chiều tắm xong em lau người, em đã gói sẵn, về phòng giặt giùm em anh nhé – Linh nũng nịu. – Xin tuân lệnh nữ hoàng – Hà hớn hở trong tiếng cười của Linh. Hà khúm núm mang khăn choàng của nàng về phòng mình trong niềm nuối tiếc không được ở lại hầu hạ cho nàng trong khung cảnh lãng mạn của phòng ngủ. Nàng nhìn Hà ngụ ý nếu hầu hạ cho nàng vui nàng sẽ ban cho nhiều ân sủng. Về phòng mình, Hà run rẩy đặt chiếc khăn choàng lên giường rồi quỳ xuống. Anh từ từ cúi mũi xuống hít lấy hít để mùi thơm của chiếc khăn. Hà dục mặt vào khăn, thoải mái vì không có gì phải sợ, vì chỉ có một mình chàng trong phòng. Chàng run rẩy lật nhẹ để trải khăn ra giường. Chàng giám đốc reo lên sung sướng khi phát hiện bên trong có chiếc quần lót khi chiều nàng thay ra khi tắm. Hà vội vàng dục mặt vào đáy quần hít lấy hít để như sợ mùi thơm bay đi mất, như sợ có ai giành phần chàng. Chàng lấy hai tay nâng chiếc quần lên, đặt nhẹ nhàng trên chiếc gối đầu của mình, rồi cúi lạy hàng trăm cái. Hà le lưỡi liếm từ từ, từ sợi dây thun đến các dãi ren, đến đáy quần, ngoài vào trong, trong ra ngoài, không sót một cm nào. Đêm đó, chàng đội quần lót của Linh trên đầu để ngủ, ụp mặt vào đáy quần chưa giặt để ngủ, một giấc ngủ mãn nguyện. Sáng sớm, Hà dậy thật sớm để giặt khăn choàng và quần lót cho nàng. Hà lại được dịp úp mặt vào mà hôn mà liếm.