Đôi mắt cô gái bỗng mở to. Ngạc nhiên quá khiến cô không nói được nữa. CÔ cứ đứng vậy mà nhìn anh. Rồi bỗng cô thết lên, giọng lạc cả đi: – Anh Thomas ! Trời ơi ? Đúng là anh Thomas rồi. Thomas cũng ngạc nhiên không kém cô. – Trời ơi, sao em lại ở đây? Em về nước rồi cơ mà. – Sao anh cũng lại ở đây? Anh về nước rồi cơ mà. Đúng là số phận. Thomas cảm động như sắp khóc. – Em cứ như mặt trời vậy, người ta vừa mới nhắc đến nó là nó mọc lên luôn. – Nhưng em không phải là mặt trời, em là mặt trăng. Anh biết rồi, anh quên làm sao được tên của em… Thomas định nói: “Anh quên làm sao được cái *** của em” song nghĩ thế nào anh lại thôi. Anh tiếp: – Em là mặt trăng, một mặt trăng hiền dịu. Anh nhớ giỏi quá ! – Em nhớ còn giỏi hơn anh. Nếu họ cứ đứng đấy mà “anh anh em em”, mà trao cho nhau những nụ cười và ánh mắt đắm đuối thì có lẽ trên đời này chẳng có ngày mà cũng chẳng có đêm nữa. Song Thomas rất tỉnh. Anh hỏi Thu Nguyệt: – Em sang đây từ bao giờ? Hiện giờ em ở đâu? – Em mới sang được hai ngày. Em đang ở khách sạn Bông Lúa”. Em sang làm chuyên gia soạn từ điển. Em sẽ làm việc ở đây ba năm. Còn anh? Em biết anh đã tốt nghiệp bằng đỏ và về nước được hai năm rồi. Anh sang đây lần này cũng làm chuyên gia soạn từ điển phải không?Trời ơi, sao em giỏi quá vậy. Em biết hết về anh rồi. Anh còn gì nữa đâu mà kể cho em nghe bây giờ. Cả hai cứ bàng hoàng như thế trong niềm vui quá bất ngờ. Họ làm sao quên được những gì họ đã cho nhau trong cái buổi chơi “mò *** mò cặc” tập thể đó. Họ không bao giờ nghĩ rằng họ lại được gặp nhau ở chốn này. – Bỗng Thu Nguyệt cười, hỏi anh: – Anh có bận không, lại chỗ em đi ! – Anh đang buồn ngủ đây thì gặp được chiếu hoa chứ không phải là chiếu manh nữa. Anh đang khao khát một cái *** đây, đã tới mức không cần kén chọn, *** gì cũng chơi được tất, dù to hay bé, béo hay gảy, tròn hay méo, *** tơ hay *** già thì anh cũng xin theo, xin để con cặc đang rồ rải của anh chết trong đêm nay vì nó, thì bỗng nhiên như một món quà Noel mà thượng đế vất qua chín tầng mây xuống cho anh, một chiếc *** hảo hạng, một chiếc *** loại xuất biên mà anh từng mơ thấy trong những giấc ngủ chập chờn, đến với anh. Làm sao anh có thể không tiếp nó đêm nay? Công việc ư? Mẹ anh Thằng Đắc, cái *** giả của anh ư? Chiếc chìa khóa của nó ư? Hãy quên mẹ tất cả chúng đi ? Hãy vất tất cả chúng nó đi ! Trước mắt giờ nay chỉ còn ngự trị một cái ***”. Thế là Thomas đi theo chiếc *** đó về khách sạn “Bông Lúa”.Thật không ngờ chỉ có một đêm hay đúng hơn là một lần duy nhất được gần chiếc *** đó, được làm tình với nó trong bóng tối năm nào mà để lại trong lòng Thomas biết bao thương nhớ, biết bao kí niệm chứ không như những lần anh làm tình với những chiếc *** khác, xong rồi đứng dậy rũ áo, phủi bụi ra về, quên tất cả. Thậm chí cái tên của nhau cũng chẳng còn nhớ đến nói chi đến một khuôn mặt, một nụ cười, một cái ***.Thu Nguyệt cũng nhìn anh say đắm. Tình yêu dâng lên làm đôi mắt nàng sáng long lanh. Quả thật sau buổi gặp gỡ tình cờ trong bữa tiệc đó, nàng đã phải lòng anh. ở anh cô một sức hút kỳ lạ, nàng không sao giải thích nổi. Chỉ một lần gặp gỡ chỉ một lần chung đụng mà nàng có cảm tưởng ông trời đã đặt sẵn chỗ cho nàng trong cuộc đời rồi.