Chị Mai vừa nói vừa nhìn tôi đăm đăm :
– Sao em xanh quá vậy ?
– Em vẫn bình thường. Chị không tin, có thể …thử em ngay bây giờ. Bảo bà Tuyết và bà già đi xem hát đi !
– Quỷ ! Chị không giỡn đâu. Em xanh quá, hãy nghỉ ngơi đi !
– Chị Tuyết ơi, sao Minh xanh quá vậy ?
Bà Tuyết không trả lời. Chị Mai lại hỏi :
– Chị Tuyết ! Sao nó xanh xao quá vậy ?
– Xanh gì mà xanh. Tôi thấy cũng bình thường thôi.
– Rõ ràng là xanh, lại ốm nữa. Có ai …làm gì em không ? Chị Tuyết này, sao chỉ mới có mấy ngày mà nó lại như vậy ?
Bà Tuyết có vẻ bực mình :
– Ai mà …làm nó. Ai làm nấy biết.
– Chị nói sao ? Tôi làm gì nó. Gần cả tuần nay tôi đâu có tới đây.
– Mới lúc nãy nói “mấy ngày”, bây giờ nói ” một tuần”.
Tôi nửa đùa nửa thật nói chen vào :
– Có gì lạ đâu. Tại nhớ quá, “năm mười mười lăm” nên xanh xao, vàng vọc. Bây giờ làm một cái là hết liền.
Cả chị Mai và bà Tuyết đều cười ré lên. Thế là huề.
Bà Tuyết định nói một cái gì đó nhưng bỗng có tiếng chuông gọi cổng. Chị Mai đứng dậy đi ra ngoài. Lát sau chị cùng một người nữa đi vào. Cả hai đều khệ nệ trên tay những vật dụng lĩnh kĩnh như áo quần, hộp đựng son phấn, chai lọ v.v…Người cùng chị đi vào nhà là một cô gái chừng 15 tuổi, dong dỏng cao, khá đẹp, nhất là nước da và đôi mắt. Cô ta lí nhí chào :
– Chào bà ! Chào cậu !
Cô ta trố mắt nhìn mọi người và đứng nép một bên tường. Chị Mai nói :
– Minh biết ai đây không ?
– Ai ?
– Thì chị đã kể chuyện cho em nghe rồi đó.
Chị làm bộ với tay lấy tách trà và nói khẽ vào tai tôi :
– Con nhỏ bị thằng cha đa dâm hiếp đó. Thấy con nhỏ cũng tội nghiệp, chị thuê nó làm người ở luôn.
Chị Mai quay mặt qua phía bà Tuyết nói lớn :
– Như đã thoả thuận, trong khi chờ đợi ly dị, tôi dọn đến đây ở. Tôi thích ở căn nhà phía sau vườn có lối đi riêng, cách biệt với khu cho học sinh thuê.
Bà Tuyết nói :
– Được rồi. Cứ sửa sang căn nhà giúp tôi như đã hứa là được.
– Chuyện nhỏ.
Thế là chị Mai, con Lan – tên con nhỏ 15 – và tôi ở căn nhà phía sau vườn.
Con Lan xem tôi như một tiểu chủ, cứ xưng hô “cậu và con” làm tôi vừa khó chịu vừa buồn cười. Tôi nói với nó:
– Xưng hô “anh, em” được rồi !
– Con gọi bà bằng “bà”, gọi cậu bằng “cậu” là đúng rồi.
Tôi đùa :
– Đằng ấy nói thế là thế …lào ?
– Thì cậu là con bà…
– Đừng nói bậy bạ ! Vợ tao đó.
Nó đưa cặp mắt tròn xoe nhìn tôi cười và không nói gì cả.
Dĩ nhiên đêm đó, tôi không “tha” cho chị Mai. Còn chị Mai tuy rất lo cho sức khỏe của tôi nhưng cũng đã ôm riết lấy tôi, rồi tự động cởi áo quần ra nằm chàng hảng hai chân, đưa cái húm đỏ hồng nhô cao với chùm lông được cắt tỉa rất gọn gàng. Chị Mai có lối làm tình rất “thẳng thắn” như vậy, có lẽ vì chị biết cái húm của chị rất đẹp, không cần che dấu úp mở. Thế là tôi đè lên người chị và nhắp lia lịa. Chị cắn nhẹ tôi một miếng nơi tai và nói :
– Để chị bú em thử xem sao. Chị chưa hề bú cái đó của đàn ông. Tôi ngồi dậy dời thân hình về phía miệng chị. Khi con cu tôi đến ngang đôi vú, tôi để nó giữa hai vú cà tới cà lui. Chị Mai lấy hai tay ép đôi vú lại kẹp chặt lấy con cu trong khi tôi cứ đẩy cu tới đẩy cu lui như vậy. Được một lát, tôi dời cu sát miệng chị Mai. Chị ngậm cu tôi, cắn nhẹ một cái, lấy lưỡi rà rà chung quanh rồi ngậm cu sâu vào trong miệng bú. Chừng 5 phút sau, chịu hết nổi tôi rút cu ra nói :
– Để dành chơi cho lâu.
– Đúng rồi. Hai chị em ôm nhau nghỉ một chút đi.
– Mình xưng hô cách khác được không ? Xưng “anh, em” được không ?
– Khỏi cần ! Ai lớn tuổi hơn là anh hay chị. Tại sao đàn ông bắt buộc phải là “anh”, đàn bà phải là “em” ? Nam nữ bình quyền.
– Sao cũng được. Nhưng em có đề nghị này.
– Nói đi.
– Chị…cạo lông được không ?
– Lông gì ?
– Lông này.