Chừng 10 phút sau, bà Tuyết đến nói nhỏ với tôi :
– Đó là bà giám đốc. Dì đã nói với bà ấy rồi. Bây giờ dì đi có việc, ngày mai mới về.
Bà Tuyết trang điểm qua loa rồi dắt chiếc xe Dream đi.
Sau khi bà Tuyết đi rồi tôi vẫn ngồi giả vờ tiếp tục làm bài. Năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, rồi nửa giờ trôi qua, bà khách vẫn tỉnh bơ ngồi xem báo. Một lát sau bà ho khẻ một tiếng rồi nói :
– Có bài xì không ?
Tôi nói :
– Dạ có.
– Cho mượn đi.
Tôi đi lấy bộ bài xì đưa cho bà ta. Bây giờ tôi mới nhìn rõ mặt người phụ nữ. Đó là một khuôn mặt đẹp tuyệt vời, với nét trang nghiêm và hiền diệu. Bà ta trạc 35 tuổi, trông rất sang trọng với những trang sức và mùi nước hoa đắt tiền. Bà ta cầm bộ bài, đăm đăm nhìn tôi và nói :
– Nóng quá ! Tắm cái đã. Hay là em tắm trước đi.
– Chị tắm đi. Em qua phòng tắm bên kia.
Tôi vào phòng tắm. Tắm xong tôi lên nhà trên ngồi đợi. Một lát sau bà ta từ phòng tắm đi ra với bộ đồ pyjama rất kín đáo và hỏi tôi :
– Tên là Minh phải không ? Em mấy tuổi ?
– Dạ 17
– Tốt. Chắc em biết đánh bài cào ?
– Bài cào ai mà không biết.
– Vào trong này chơi bài đi ! Bà ta nói xong, đứng dậy đi vào phòng ngủ của tôi một cách rất tự nhiên. Tôi hồi hộp theo sau. Bà ta leo lên giường, ngồi xếp bằng và xóc bài. Tôi cũng leo lên giường và ngồi đối diện. Tôi hỏi:
– Đánh không thôi sao?
– Em muốn đánh ăn tiền, búng tai hay quẹt lọ nồi?
– Em không dám đánh ăn tiền với chị đâu,
– Búng tai hả?
– Đau chết.
– Thế thì xuống bếp lấy cái nồi…
– Hay là lấy ống sáp môi của chị ?
Bà khách cười, phô những chiếc răng trắng như những viên ngọc :
– Tuyệt ! Em thật là giàu sáng kiến.
Bà khách lấy ống sáp môi ra bỏ trên giường. Lúc đầu chúng tôi chơi bài cào, lát sau lại chơi xì phé và xập xám. Thế rồi sau một tiếng đồng hồ sát phạt nhau, chúng tôi người nào cũng dính đầy sáp môi trên mặt. Chúng tôi nhìn nhau cười ré lên như hai đứa trẻ. Bà khách nói:
– Chị tên là Chi Mai. Từ ngày có chồng chị chưa bao giờ vui như hôm nay.
Thế là chúng tôi thân nhau. Chúng tôi lục tung các thứ rau, thịt, cá… mà bà Tuyết để trong tủ lạnh đem ra nấu nướng và ăn chung với nhau. Ăn xong, chúng tôi lại đem bài ra bói, rồi lại chơi xập xám. Chị Mai nói:
– Chơi bài khơi khơi như thế này chán thấy mồ.
– Vậy chị muốn chơi …kiểu gì ?
– Cũng bợm quá nhỉ. Vậy mà cứ tưởng ngây thơ. Không phải “kiểu gì” mà là “ăn gì”. Được rồi, chơi “bài ăn da” đi ! – – –
– Nghĩa là sao?
– Nghĩa là ai thua, phải …phải…cởi áo quần ra, mỗi lần thua cởi một món quần hay áo tuỳ ý. Ai cởi hết áo quần trước là thua.
– Chị muốn nói ai trần truồng như nhộng trong khi người kia vẫn còn mặc một món đồ trên người là thua phải không ? Được, em chịu liền. Nhưng hình như chị mặc trong người đến 4 món: áo, quần, xú- chiêng, xì – líp, trong khi em chỉ có 3 món trên người vì em không mặt áo lót. Như vậy không công bình.
– Chà, em quan sát chị hơi kỹ đó. Sẽ tính như em mặc 4 món thôi, nghĩa là một lần em thua khỏi cởi. – Đồng ý. Nhưng không được ăn gian.
– Ai thèm ăn gian.
– Nhưng người thắng cuộc thì có lợi gì ? Hay chỉ nhìn khơi khơi như vậy thôi ?
– Nhìn đủ …sướng rồi còn muốn gì nữa.
– Không, em muốn sau đó đánh thêm một “ván bài lật ngửa” nữa. Em muốn nói cụ thể là nếu cái người trần truồng như nhộng đó bị thua thì nằm ngửa ra cho người kia…
– Quỷ thật. Trong đầu em cứ nghĩ là chị thua. Nếu em thua thì em nằm ngửa hay sấp ? Nếu chị thắng thì em tưởng là chị sẽ …làm gì em sao ?
Tôi thất vọng nghĩ :”Vậy thì chị ấy tới đây làm gì. Có thật như bà Tuyết nói không? “. Tôi rầu rầu nói:
– Nếu chị thắng thì chị búng tai em .
– Được, hạ hồi phân giải.
– Rồi, bắt đầu đi.