Cúc Thu thường nói đùa: “Khi yêu thuần khiết mới thấy liệt dương là đáng quí vậy”. Thật ra Lâm cũng đâu có ngờ chính điều này đã giúp chàng tránh được đại hoạ về sau. 3. Tội ác và trừng phạt Trong số các tình nhân của Cúc Thu có một thanh niên thuộc lớp đại gia quí tộc cận đại họ Trương tên Thìn. Trương Thìn vừa học vấn tri thức vừa giàu có khôn ngoan, lại có cơ thể cân đối và khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Chính vì vậy mà bạn bè thân thiết còn gọi Trương bằng cái tên trìu mến là Thìn đẹp. Rơi vào vòng tay mỹ nhân chưa đầy hai tuần nhưng Trương đã được nàng đích thân đánh giá xếp hạng, cho ngoại lệ một tuần gặp gỡ hai buổi tư sáu. Một buổi chiều khi ánh tà dương vừa tắt, Trương ngồi tại nhà riêng chuẩn bị cho cuộc yêu sắp tới với Cúc Thu theo như lịch định. Nên nhớ để mời được Cúc Thu tới nhà giao hoan không phải chuyện đơn giản. Chủ nhân phải thực hiện hàng loạt những nghi lễ phức tạp trong khói trầm hương và âm thanh văng vẳng của tiếng nhạc đồng quê. Đặc biệt nước trong bồn tắm phải được đun sẵn với nhiệt độ ổn định là 140oC, cùng 128 thứ lá thuốc hảo hạng do chính tay nàng liệt kê biên soạn. Đang loay hoay chuẩn bị thì xảy đâu có trận gió cuốn cờ kéo đến, Trương chợt thấy một phong thư theo gió bay qua cửa sổ rơi xuống bàn như có tay người đặt, trên bì thư có đóng dấu triện lạ đề đích danh chàng. Trương lấy làm ngạc nhiên, mở thư ra thì thấy có độc một dòng chữ thảo bằng tiếng Hy lạp cổ, nét viết rất phóng, lời lẽ thô tục với nguyên văn như sau: “Σβθλ Παγδη Λοπω Ωοψαμτ” Trương bình thản nhếch miệng cười khinh bỉ. Những lá thư nặc danh với lời lẽ đe doạ bậy bạ kiểu này đâu có thể khiến một trang nam hán tử như chàng phải rún động mảy may. Tuy vậy chàng vẫn cẩn trọng thủ thêm con dao găm chuôi nạm ngọc gia bảo lưỡi mỏng như lá lúa vào đũng quần trong rồi mới tiến tục các công đoạn chuẩn bị cho việc tiếp đón người đẹp. Chừng độ hai khắc sau thì Cúc Thu đến.
Khác hẳn mọi lần, căn nhà Trương vắng tanh lạnh ngắt như vô chủ, một bầu không khí âm u chết chóc lan toả khắp các phòng. Linh cảm thấy chuyện chẳng lành Cúc Thu vội chạy vào toilette, thì hỡi ôi, người yêu của nàng đang trần truồng nửa nằm nửa ngồi trên bệ xí, thân xác đã nguội lạnh và hơi thở đã tắt từ lâu, duy đôi mắt vẫn mở trợn ngược chứng tỏ nạn nhân vừa trải qua một cơn khiếp đảm. Cúc Thu cả kinh vùng chạy ra phố nhấc mobile gọi cảnh sát trong tiếng nức nở. Bác sĩ pháp y tới hiện trường khám xét cơ thể Trương rất kỹ càng, thấy bàn tay trái của nạn nhân đang nắm chặt bức thư kỳ quái, còn trên cơ thể không có vết thương nào trầm trọng, chỉ có những vết thâm tím nhỏ cỡ đồng 5 xu, tổng cộng có khoảng 200 đồng 50 xu. Lá thư được cảnh sát gắp bỏ vào túi nylon làm tang chứng. Điều đáng nói là trong hai tuần sau đó trong thành phố xảy ra liên tiếp bốn mươi sáu vụ giết người tương tự, với đặc điểm chung là nạn nhân đều bị hành hung trong toilette tại nhà riêng, bàn tay trái đều nắm những bức thư với cùng nội dung như bức được gửi cho Trương. Điểm chung nữa là tất cả các nạn nhân đều có quan hệ luyến ái gối chăn mật thiết với Cấn Cúc Thu, dù rằng mức độ và tần suất có ít nhiều khác biệt. Một hội đồng chuyên trách được cấp tốc thành lập để điều tra và xét xử vụ trọng án kỳ quái, tiến sĩ Dương Chất Minh được đề cử làm chủ tịch hội đồng. Dương người thấp lùn, mắt lé, nách rất hôi dù đã dùng nhiều loại nước hoa hảo hạng nhằm che mũi thiên hạ. Nguyên trước đây Dương say mê Cúc Thu như điếu đổ, nhưng lẽ đời tất nhiên linh cẩu không thể sánh đôi với phượng hoàng, kỳ lân không thể sống chung cùng cóc cáy, Dương bị mỹ nhân kiên quyết cự tuyệt. Có lần Dương thức cả đêm sáng tác một bài sonet dài mấy ngàn chữ đem tới tặng người đẹp, trong đó có câu: “Yêu anh em chớ nhổ lông (nách). Chớ tô môi hồng, chớ vẽ mắt xanh” nhưng Cúc Thu không những không xao lòng mà còn bịt mũi phẩy tay ra chiều khen ngợi: “Thơ anh vừa hay vừa thơm”.
Từ bữa đó Dương hận Cúc Thu đến tận xương tuỷ. Những tưởng phải mang theo mối hận lớn xuống Tuyền Đài, nào ngờ lần này số trời run rủi cho Dương được phụ trách điều tra vụ án, và đương nhiên Cúc Thu phải trở thành nghi phạm số một. Trong các cuộc đối chất tại công đường, Cúc Thu cứ một mực kêu oan không khai nhận tội giết người. Làn tóc rối bù trên khuôn mặt trắng nõn lấm lem nước mắt làm nét thu ba càng thêm rực rỡ, cộng với áo trên xộc xệch quần dưới tiêu điều khiến những tay thẩm vấn dầu gan đồng tim sắt cũng phải động lòng trắc ẩn. Thấy chưa thuyết phục được hội đồng khép nàng vào tử tội, Dương bèn dùng độc kế, mời nàng ăn kẹo. Nguyên Cúc Thu sáng nào cũng dậy từ sớm tinh mơ, trước là ra phố chạy vài ba dặm cho đùi chân thon gọn, sau là về nhà tập thể dục nhịp điệu để eo bụng săn chắc. Trong ngày Cúc Thu còn tranh thủ tập thêm tán thủ yoga khí công dưỡng sinh nhằm gìn giữ toà thiên nhiên thiên phú, và đặc biệt nàng áp dụng một thực đơn ăn kiêng cực kỳ nghiêm ngặt, mỗi bữa không dùng quá một lườn rưỡi gà rán với hai lạng pho-mát tươi, vì vậy tuy đã hai mươi mà trông nàng vẫn còn trẻ trung tươi đẹp lắm. Biết vậy nên Dương sai thuộc hạ cứ đều đặn hai tiếng một lần đem sô-cô-la Thuỵ sĩ loại thượng hảo hạng tới mời nàng thưởng thức khiến Cúc Thu khốn khổ vô cùng, chết không được mà sống cũng không xong. Không chịu nổi độc kế tàn bạo của kẻ thù, nàng đành thuận cung khai nhận đã một tay giết chết bốn mươi bảy kẻ nhân tình chỉ đơn thuần nhằm mục đích giải trí, còn những bức thư nàng nhét vào tay họ cốt chỉ để đánh lạc hướng điều tra. Sau khi toà tuyên án, Cúc Thu bị khép tử tội với khung hình phạt nặng nhất thời bấy giờ là “tục tiếu hình”. Phạm nhân chịu hình phạt này sẽ bị trói vào cột và bị đao phủ kể cho nghe những câu chuyện tiếu lâm rất bậy, khiến kẻ thọ án phải buồn cười quá lăn ra mà chết. Hình phạt này tàn khốc ở chỗ không phải tay đao phủ nào cũng có khiếu kể chuyện cười, nhiều tay kể rất vô duyên làm cho cuộc hành hình kéo dài rất lâu, và nhiều tử tù không may mắn đã chết đói trước khi chết vì tức cười. Khoảng vào thượng tuần tháng tám năm đó Cấn Cúc Thu bị hành quyết tại một bãi đất rộng tại trung tâm thành phố.
Dân phố kéo đến xem đông nghìn nghịt, nhiều người còn dậy sớm ra chiếm chỗ trước, đặng có được vị trí tốt mà chiêm ngưỡng đệ nhất mỹ nhân của Hà thành, đồng thời cũng là kẻ tàn ác nhất trong lịch sử hình sự Quốc tế. Cúc Thu thong dong bước lên đoạn đầu đài trong tiếng la ó cổ vũ của đám đông dân chúng. Nàng ngước mắt nhìn trời cao rồi mỉm cười độ lượng tung một chiếc hôn gió về phía đám đông. Cuộc đời ngẫm lại như giấc mộng hoàng khang, các kỷ niệm từ tấm bé bỗng chốc dồn dập ùa về đầy ắp tâm hồn người đẹp. Những gì chơi được nàng đều đã chơi thoả, những gì vui được cũng đã vui đủ. Cơn đau nhân sinh nàng đã trải nhiều, bí mật đàn ông không gì không biết. Cúc Thu không còn cảm thấy phải ân hận điều gì khi từ giã cõi đời tươi đẹp để trở về với tổ tiên, với bốn mươi bảy người tình yểu mệnh đang đợi nàng nơi chín suối. Lần này được giao xử tử Cúc Thu là tay đao phủ họ Sinh, mắt lồi tai vểnh răng đen, vốn rất được kính trọng vì đã có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề. Sinh bước đến gần Cúc Thu, phủ phục xuống vái ba vái, miệng lầm rầm: “Ta thực thi thủ tục, tiểu thư tử thanh thản”. Cúc Thu bình thản đáp: “Nhờ đao phủ làm gọn cho thì ta cảm tạ lắm”, nói đoạn hiên ngang vươn tai chờ chết. Trống điểm một hồi, thấy Sinh đứng phắt dậy ghé miệng khẽ thơm mơn man vào tai nữ phạm rồi bắt đầu lầm rầm kể chuyện. Chẳng hiểu vì nụ hôn của Sinh làm cho nhột hay vì câu chuyện buồn cười, mà khuôn mặt lộng lẫy trang nghiêm của Cúc Thu đã có phần khởi sắc. Cứ mỗi lần trống điểm là Sinh lại kể hết một câu chuyện, lời kể rì rầm lúc khoan lúc nhặt đều tăm tắp như vắt chanh. Tất nhiên nội dung các câu chuyện không được công bố, vì ngại rằng nhiều người trong chúng ta tuy không phạm trọng tội nhưng cũng sẽ chết vì cười. Đếm đến hồi trống thứ sáu thì Cúc Thu khẽ nở nụ cười đầu tiên, cả đám đông ồ lên thương xót, lác đác đã có kẻ lén lau nước mắt. Tới hồi thứ hai mươi bảy nàng chợt cười phá lên khiến hàng chục phụ nữ yếu tim ngã lăn ra bất tỉnh. Hồi trống thứ sáu chín vừa điểm thì nàng đã cười rũ rượi, tới hồi thứ bảy trăm ba mươi thì nàng cười sặc sụa nghiêng ngả, lăn lộn tưởng chừng như sắp đứt. Khá khen tay đao phủ tinh nghề, kể chuyện cười mà mặt như đưa đám, khiến nữ phạm không thể không cười nôn ruột. 4. Đoạn kết Giữa lúc tính mạng Cúc Thu đang ngàn cân treo nụ cười thì bỗng nhiên có một bóng đen bịt mặt nhảy vọt từ dưới đài lên, thân thủ rất phi phàm. Kể thì lâu chứ thật ra lúc đó mọi việc diễn ra nhanh như chớp giật, mọi người đang lặng đi vì kinh ngạc đã thấy bóng đen tung cước đá giữa hạ bộ tên đao phủ khiến hắn bay lộn ba vòng về phía nam, đoạn ngửa mặt lên trời lớn tiếng quát: “Vụ này oan ức thấu trời”. Dương Chất Minh đang là trưởng ban nghiệm thu thi hành án, nay thấy tình hình nguy cấp quá vội chạy lại mắng rằng: “Nữ tặc giết hại bốn mươi bảy nhân mạng, nay vật chứng rành rành mà bản thân y thị cũng đã ký tên khai nhận. Ngươi là ai mà dám đánh phá công đường, lớn tiếng kêu oan?”. Lúc đó kẻ lạ mặt mới nhẹ gỡ chiếc mạng xuống, thản nhiên đáp: “Ta là Lâm Đại Đồn, nhân tình liệt dương của nữ phạm nhân tử tội”.
Ban chuyên trách mời Lâm trình bày đầu đuôi. Thấy chàng rút từ trong ngực ra một vật đen bóng dài chừng bốn mươi centimet, giơ cao lên cho mọi người cùng thấy rõ rồi chậm rãi giải thích: “Đây là chiếc Linh vật cổ, vốn là vật bất ly thân của Cúc Thu. Linh vật được nàng sử dụng thường xuyên và rất âu yếm chiều chuộng, lâu ngày nhờ tiếp thu đều âm khí mỹ nhân mà trở nên có thần cảm. Hắn cảm thấy ghen ghét những kẻ tình nhân khác của nàng, do vậy đã hạ độc thủ đập chết bốn mươi bảy người. Riêng ta do liệt dương nên may mắn mà thoát chết”. Dương Chất Minh bên trong thì kinh hồn táng đởm, nghĩ thầm: “May thay mối tình của ta không được Cúc Thu đáp trả”, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ nghi ngờ, hỏi xẵng: “Ngươi có bằng cớ gì chăng ?”. Lâm cười khẩy, đoạn chỉ cho mọi người xem một đoạn chữ được khắc chìm ở gốc linh vật, phía trên hai hạt. Đó là một dòng chữ thảo bằng tiếng Hy lạp cổ, nét viết rất phóng, lời lẽ thô tục với nguyên văn như sau: “Σβθλ Παγδη Λοπω Ωοψαμτ” Đem so thì nét chữ trên linh vật với nét chữ trên các bức thư trong tay nạn nhân không khác mảy may. Chiếc Linh vật thấy bao nhiêu tội lỗi của mình đã bị vạch trần trước bàn dân thiên hạ nên sợ hãi bứt mạnh khỏi tay Lâm rồi đâm bổ vào bụng chàng, thoắt cái đã biến mất. Lâm choáng váng ngất lịm, chừng độ ba khắc sau tỉnh lại đã thấy người khang khác rất khó tả. Về phần Cúc Thu được tha bổng và bồi hoàn danh dự, bèn làm lễ cưới linh đình với tình nhân duy nhất còn sót lại là Lâm Đại Đồn. Đêm hợp cẩn Cúc Thu nói với Lâm: “Lấy chàng là coi như là thiếp tự trừng phạt mình vì cuộc sống quá phóng túng trước đây vậy”. Lâm nói: “Có dễ đâu thế”, đoạn cười ha hả tụt quần cho vợ thấy, giữa hai ngón chân cái của Lâm là của quý màu đen bóng với kích thước to lớn lạ lùng đang vươn thẳng đầu kiêu hãnh, chú ý nhìn kỹ mới thấy ở gốc có xăm dòng chữ lạ bằng tiếng Hy lạp cổ. Cúc Thu hạnh phúc đến nghẹn thở, nước mắt ràn rụa ôm lấy chồng mà cùng nhau mây mưa vần vũ. Lâm như dao sắc mới được đem dùng lần đầu, ra sức cắt cắt thái thái, thoả mãn không biết đến thế nào mà kể. Về sau hai vợ chồng đẻ ra một đống con cả trai lẫn gái, đứa nào cũng tấn tới nên người. Cúc Thu sống rất đoan trang chung thuỷ, còn Lâm được cất nhắc lên làm tổng giám đốc khu vực Châu Á Thái Bình Dương. Thật là khí độ của một đại gia vậy. (Hết)
(Truyện 18+ sướng nhất tại Truyen18.cc)