Người Việt ở Cali có cái lạ, hễ thấy người ta có cái gì thì cũng phải bon chen cho có mới chịu. Hồi ở Việt Nam thì sao cũng được. Nhưng ở Cali mà quần áo hổng hợp thời trang là hổng được. Nhà cửa phải cho bảnh, xe cộ phải cho chiến. Nói chung là người tat hi nhau sống bằng cái bề ngoài.
Hồng cũng không ra ngoài cái khuôn khổ đó. Hằng ngày nhìn bao nhiêu là giai nhân tài tử ra vô trong chợ, áo quần sang trọng, coat cách phong lưu, con Hồng thầm đem ra so sánh. Những con ngườn đó, kể ra chẳng có cái gì hơn nó, chẳng qua là nhờ lớp phấn son bên ngoài, cộng thêm với bộ đồ đắc giá mà thôi.
Đúng như Hồng nghĩ, dân tình bên Cali ít ai chịu lao động, lam lũ như nó. Người nào cũng lo o bế cái nhan sắc, ăn mặc thật sang để ra đường cho bảnh, dù là ở nhà chỉ có vỏn vein một thùng mì gói. Hồng càng nghĩ nó càng cảm thấy tức. Hổng tin cứ cởi hết quần áo ra, ở trần truồng đem so sánh thou coi, chưa chắc Hồng thua kém con nào à.
Sau mấy tháng trời làm việc trong chợ một tuần bảy ngày, Hồng cảm thấy không thể tiếp tục được cái nghề không thấy mặt trời này. Hồng không thể phí phạm cái tuổi xuân của mình, không thể chà đạp cái nhan sắc trời cho như thế.
Một hôm, trong lúc đang làm việc, Hồng thấy một cô gái sang trọng bước vào chợ, Hồng vui vẻ tiến đến chào hỏi. Đã có nói chuyện với nhau một vài lần, hai người nói chuyện thật cởi mở. Hồng khen cô gái đẹp, cô chỉ cười. Hồng khen cô gái sang, cô cũng chỉ cười một cách bí mật. Hồng lân la hỏi cô làm nghề gì mà trông có vẻ phong lưu như vậy. Cô cũng chỉ cười mà không trả lời. Điều này càng làm Hồng thắc mắc thêm.
Trước khi ra về, cô gái hỏi số phone của Hồng và hẹn buổi tối sẽ gọi lại nói chuyện chơi.
Tối hôm đó, sau khi tắm rửa, cơm nước xong xuôi, thì cô gái cũng vừa gọi tới.
Hồng nhấc điện thoại lên:
– Alô.
Đầu giây bên kia, giọng nói quen thuộc của cô gái cất lên:
– Hồng đó hả? Loan nè.
– Hi Loan. Tưởng quên Hồng rồi chớ.
– Hẹn với Hồng rồi, Loan làm sao quên được. Hồng có rảnh không? Loan đến đón Hồng đi chơi.
– Hỏng được. Sáng mai phải đi làm.
Loan cười nắc nẻ trong điện thoại, nói như ra lệnh:
– Nghỉ mẹ nó đi. Làm suốt ngày mà trả có mấy chục bạc.
Hồng rụt rè trả lời Loan:
– Đừng giỡn. Mấy chục một ngày mà còn kiếm không ra việc làm, nghỉ lấy gì mà sống.
Loan càng cười lớn hơn:
– Từ ngày qua Mỹ tới giờ, Loan có đi làm ngày nào đâu mà cũng sống khoẻ re.
Hồng càng thắc mắc hơn, nó nhỏ giọng:
– Mà Loan làm cái gì vậy. Chỉ Hồng làm với.
– Dễ thôi, muốn làm hôn? Hồng mà chịu làm thì còn ngon hơn Loan nhiều.
Hồng nghe nói, nó đáp không cần suy nghĩ:
– Chịu
Loan giục Hồng:
– Vậy thì chuẩn bị đi. Loan đến đoán đi chơi rồi dạy nghề cho.
Hồng vừa thay đồ xong thì nghe tiếng còi xe đằng trước, nó vội vã chạy ra.
Loan lái chiếc BMW màu trắng đời mới trông thật đẹp, nó chồm người qua mở cửa x echo Hồng. Chiếc xe vọt nhanh như một mũi tên, chen lẫn vào giòng xe cộ đang lưu thông trên đường phố vào buổi tối cuối tuần.
Thấy Hồng có vẻ rụt rè khép nép, con Loan nhìn nó cười một cách thong hại rồi hỏi Hồng:
– Hồng nghĩ gì vậy?
– Không, Hồng chỉ nghĩ vẩn vơ thôi mà. À, Loan mua cái xe này bao nhiêu mà đẹp vậy?
– Chiếc này hả? Đâu khoảng bốn chục, bốn mấy gì đó.
– Chớ, Loan mua mà hỏng biết bao nhiêu à?
Loan cười hăng hắc nói với vẻ tự mãn:
– Loan đâu có mua. Chiếc này là của thằng kép già bỏ ra hai chục ngàn down cho Loan.
Hồng cũng cười theo nó rồi hỏi tiếp:
– Vậy rồi mỗi tháng Loan trả bao nhiêu?
– Loan đâu có trả, có thằng kép khác trả cho Loan cái khoản đó, nên Loan cũng không biết bao nhiêu nữa.