Gã trở lại ngồi đàng sau cái bàn lớn. “Tôi nhớ là tôi có kêu em mặc lại quần áo mà sao …”
“Con đã không nghe lời bác sĩ à?”, nó nhoẽn miệng cười và đứng lên.
“Em không cần phải nghe lời, nhưng tôi chỉ khuyên em làm điều nên làm cho cả hai tụi mình thôi”.
“Nếu vậy thì điều nên làm, bác sĩ phải làm tự lúc nãy rồi. Con nằm dưới, bác sĩ nằm trên … Xong rồi con mặc lại áo quần, coi như buổi trị liệu hôm nay kết thúc”, vừa nói nó vừa ưỡn ngực cao lên về phía gã. Gã cố né, không muốn nhìn trực tiếp.
“Theo như trong phim thì đàn ông thích kiểu con chó, kiểu đứng, bị trói chặt, hay thử ở chỗ ngay mông? Bác sĩ thấy sao … dùng miệng cũng được nếu thấy thích…Nuốt luôn”.
“Dung, tại sao em cứ khăng khăng …?”, gã cắt ngang.
“Không ngờ bác sĩ Nhân có xăm mình …”, nó bước tới sát bên bàn gã.
“Có xăm sao?”, gã giả vờ như không biết, nhưng thật sự biết rõ.
“Gần ở chổ kín có hình chiếc đầu lâu”
Đến bây giờ gã mớn tin rằng bác sĩ đồng nghiệp của gã đã có gì đó với nó, vì chỉ có gã và vợ bác sĩ Nhân mới biết cái xăm đó. Cái xăm đó vốn lúc còn là học sinh, một lần bác sĩ Nhân thất tình nên bất xúc đi xăm đại. Thì ra, bác sĩ Nhân cũng là một kẻ liều mạng hơn gã nghĩ, dám tiếp xúc với bệnh nhân như thế.
Đang miên man, gã chợt giật mình khi thấy nó đang đứng gần gã. Mùi nước hoa cộng mùi da thịt con gái làm gã như ngây dại. Gã lim dim, khẻ hít hơi.
Trong lúc đó, nó ngồi nhếch trên mép bàn trong lúc gã ngả người ra sau. Gã vẫn cố lấy bình tĩnh như một bác sĩ tâm lý thường làm.
“Bác sĩ Nhân có nhiều kinh nghiệm. Nhưng với bác sĩ, con nghĩ sẽ vui vẻ hơn”, nó thỏ thẻ khêu gợi. “Con biết sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, sao bác sĩ cứ miễn cưỡng như vậy. Con biết bác sĩ là người khỏe mạnh, có đòi hỏi bản năng chứ?”.
“Dung, làm người phải có ranh giới. Em sắp bước sang khu vực không cho phép rồi”.
“Con biết có giới hạn. Nhưng quyền hạn ở trong tay bác sĩ nếu như bác sĩ muốn, cứ coi con như con hầu của bác sĩ hay như trong phim, con là nô lệ của bác sĩ”, cặp mắt nó ranh mãnh đá lông nheo với gã. “Con là nô lệ của ông đó, nếu ông muốn”.
Nói xong, nó nhích một ních lên bàn, mắt vẫn dán chặt vào ánh mắt gã đang nhìn nó lom lom.
“Bác sĩ đừng ngồi quá xa … xích lại gần chút”.
Mặc cho có sự cương quyết, mặc cho gã là kẻ đã có vợ, là một người có địa vị trong xã hội, mặc cho bao nhiêu lần giảng sư đại học đã dặn dò những học sinh như gã làm sai luật, có thể sẽ bị tước bằng, gã vô tình ngả người về phía nó như một sự đồng tình.
“Dung, tôi bây giờ không biết phải nói sao với em. Em ngồi trên bàn như vậy, rũi người khác bước vô … không khéo …”
“Bác sĩ nói như ba con vậy. Có gì phải lo lắng nếu như bác sĩ khóa cửa lại. Cứ coi như là ba con đi … Dù gì có xảy ra chỉ có con biết, bác sĩ biết. Mẹ con không hề biết. Đây là bí mật của chúng ta”, vừa nói nó vừa chồm qua hôn nhẹ lên trán gã ra vẻ thầm kín lắm.
Gã hít hơi thật sâu, mắt nhắm lại. Gã miên man suy nghĩ. Nhưng rồi không biết gã nghĩ, gã thình lình mở mắt ra và tán vào mặt nó một cái. Cái tát bất thình lình hơi mạnh làm cho nó ôm lấy mặt, chợt bật khóc.
Gã chợt giật mình, có vẻ hơi hoảng vì biết mình làm sai, quá là sai nữa.
Với một giọng nhỏ nhẹ cất lên từ con bé, “Ba?” rồi thút thít khóc.
Gã hơi choáng váng vì hành động quá lố của mình, thừa biết điều này lộ ra, gã sẽ mất bằng như chơi. Nên gã chỉ dám bước lùi ra phía cửa sổ, đứng nhìn nó khóc sụt sùi. Trước mắt gã, con bé đang nhắm mắt khóc. Khuôn mặt nó đầy vẻ sợ sệt, khác hẳn với vẻ lả lơi của nó vừa rồi.
“Ba? Làm ơn ba ơi, con không muốn tối nay đâu. Đau lắm”, giọng nó trở nên hổn hển. “Con không thích ổng. Đừng dùng dây trói … Dạ, dạ … con chịu làm. Đừng trói con lại. Con sợ ma lắm”, nó la lớn. “Xin đừng. Đau lắm. Con chịu rồi. Con nghe lời ba rồi. Kiểu nào cũng được. Ba muốn con chổng khu thì con chổng khu. Đừng đánh con … đừng … đừng”.
Gã thật kinh ngạc trước những lời nói của nó. Lúc còn ở học đường, gã chưa bao giờ học qua một lớp giảng nào để chuẩn bị cho trường hợp khủng khiếp này.
“Trinh, trinh !”, gã nói với nó như đánh thức nó lúc đó còn đang ngồi trên bàn. Nhưng nó vẫn ngồi im thin thít.
Cuối cùng thì nó cũng mở mắt ra, nhưng ánh mắt nó vô thần nhìn lơ lơ vào khoảng không gian trống.
“Dạ …con biết sợ rồi”, bằng một giọng trẻ thơ nó van xin. Gã đứng quan sát thầm đoán thử con bé đang chống chọi đến cỡ với quá khứ đau thương của nó.
Thình lình ánh mắt nó sáng quắt lên rồi dịu xuống. Nó chợt nhìn xuống, phát giác ra một điều nó bèn la lớn: “Trời ơi, nữa rồi”, hình như là giọng con Trinh đang nói, “Con lại làm gì nữa rồi”.
“Không, không. Em hãy bình tĩnh lại”, gã trấn an nó.
“Quần áo con đâu. Con lại làm nữa rồi phải không?”, tay nó đưa xuống che lấy chỗ ngực và bẹn.
“Vẫn chưa. Chưa gì xảy ra”, gã an ủi nó có phần hơi tiếc nuối.
Không biết lý do gì, nó đưa hai tay lên bưng mặt khóc. Miệng mếu máo một cái tên: “Dung ơi, Dung ơi! Dung ở đâu? Chị tới cứu em đi”.